Sau Khi Mỹ Nhân Bệnh Tật Vạn Người Ghét Trở Thành Đoàn Sủng

Chương 23

Anh chống cằm bằng hai tay, trong đôi mắt hoa đào hiện lên ý cười nhàn nhạt.

"Từ hôm nay tôi và Lạc Tỉ chính thức chấm dứt quan hệ thầy trò." Ứng Hoài chậm rãi nói từng chữ.

Đám phóng viên lập tức xôn xao, Lạc Tỉ ngẩng đầu lên với vẻ mặt không thể tin nổi, Lục Cảnh bên cạnh nhíu mày lên tiếng: "Ứng Hoài, cậu đang làm cái gì vậy? Có thể đừng làm loạn nữa được không?"

"Lúc sư huynh đưa tôi đến bệnh viện, chắc hẳn đã giấu kín hành tung của chúng ta rồi nhỉ?"

Ứng Hoài nhấn nút gửi trên Weibo, chậm rãi nói: "Chuyện tôi ở bệnh viện chỉ có vài người biết, sư huynh cảm thấy, là ai để lộ tin tức ra ngoài đây?"

Anh nhớ rõ, kiếp trước cũng vậy, Lạc Tỉ nhân lúc anh hôn mê, cố ý tung tin anh nhập viện ra ngoài, khiến phóng viên chặn cửa, dẫn đến bệnh tình của anh trở nặng.

Lúc đó tuy anh có nghi ngờ, nhưng vì bệnh nặng hôn mê, không thể phản kháng,

Nhưng kiếp này…

"À đúng rồi, hành vi của Lạc Tỉ đã cấu thành tội xâm phạm quyền riêng tư của tôi rồi," Ứng Hoài nghịch viên ngọc bích đỏ trên tóc, vẻ mặt cười như không cười, "Biết đâu được ngày nào đó, cậu ta sẽ nhận được một lá thư từ luật sư của tôi."

Sắc mặt Lục Cảnh hơi trầm xuống, Lạc Tỉ bên cạnh thì sắp khóc đến nơi.

"Sư phụ, tại sao ngài lại làm như vậy?"

"Là em làm gì sai sao? Hay là ngài đã có người khác tốt hơn làm học trò, nên không cần em nữa?"

Cậu ta lao đến trước mặt Ứng Hoài, giọng nói nghẹn ngào, nhưng lời nói ra lại có chút kỳ quái: "Nhưng mà nếu sư phụ không cần em làm học trò nữa thì người còn có thể... tìm ai khác đây?"

Ứng Hoài đương nhiên nhìn ra được Lạc Tỉ đang cố gắng dồn dư luận về phía mình, anh nhìn chằm chằm Lạc Tỉ vài giây, bỗng nhiên cười phá lên: "Ai cũng được."

"Bất kể là ai, đều tốt hơn cậu."

Anh duỗi lưng một cái, thuận miệng nói: "Người bước vào cửa tiếp theo là ai thì người đó chính là học trò của tôi…"

Anh vừa dứt lời, xung quanh bỗng nhiên im lặng.

Ứng Hoài sững người, sau đó mới nhận ra điều gì đó.

Anh đột nhiên quay đầu lại, vừa vặn đối diện với Lương Sĩ Ninh đang ôm chăn đứng ở cửa.

Vẻ mặt Lương Sĩ Ninh có chút kỳ quái, lần này Ứng Hoài thật sự hoảng sợ.

Anh đột nhiên đứng bật dậy: "Khoan đã…"

Anh còn chưa nói hết câu, bỗng nhiên nghe thấy Lương Sĩ Ninh trước mặt nhẹ giọng lên tiếng gọi: "Sư phụ."

Ứng Hoài: ?

Lương Sĩ Ninh vừa nói vừa bước tới, khoác chăn lên người Ứng Hoài một cách tự nhiên: "Sư phụ, cẩn thận cảm lạnh."

Ứng Hoài: ...

...

Weibo bỗng chốc sôi sục sau khi Ứng Hoài đăng thông báo.

【? ? Mắt tui có vấn đề gì không? Ứng Hoài bị điên rồi sao? 】

【 Ứng Hoài thành ra thế này mà Lạc Tỉ vẫn luôn đối xử tốt với anh ta, bây giờ tự nhiên lại đá người ta một cách khó hiểu như vậy, thật sự quá ghê tởm. 】

【 Chị mình làm ở bệnh viện còn nói nhỏ với mình là Ứng Hoài đá Lạc Tỉ vì Lạc Tỉ làm sai, hơn nữa anh ta còn thu nhận được một học trò giỏi hơn. 】

【? Thật hay giả vậy, Ứng Hoài bây giờ đã như vậy rồi thì ai còn muốn nhận làm thầy nữa? Hơn nữa học trò nào có thể giỏi hơn Lạc Tỉ đây? 】

【Y: Lương Sĩ Ninh. 】

【? ? ? 】

【? Bạn bên trên vừa nói cái gì cơ? 】

【 Người anh em thề thốt: Cười chết mất, tôi xin thề, Ứng Hoài có nhận tôi làm sư huynh thì cũng sẽ không nhận Lương Sĩ Ninh làm học trò đâu. 】

【 Yo, anh Thề đã tái xuất giang hồ rồi à? 】

【 Người anh em thề thốt: Mặt hết sưng rồi, anh đã trở lại rồi đây. Anh bạn "Y" kia, nốc được mấy chén mà đã say thành thế này rồi? 】

"Nốc được mấy chén mà say thành thế này? Chưa tỉnh rượu à?"

Trong bệnh viện, Ứng Hoài bước nhanh ra khỏi phòng bệnh, buồn bực lên tiếng: "Cái gì cũng nhận bừa."

Lục Cảnh đứng bên cạnh muốn nói lại thôi, còn Lương Sĩ Ninh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như thường.

"Bây giờ tôi không có say." Lương Sĩ Ninh đi theo sau Ứng Hoài, nhỏ giọng nói.

Cậu dừng một lát, sau đó nghiêm túc ngẩng đầu lên: "Cũng không có nhận bừa, sư phụ."

Ứng Hoài: . . .

Anh hít sâu một hơi, đi đến quầy lễ tân nhanh chóng ký vào giấy thông báo xuất viện.

Lục Cảnh đứng sau nhíu mày, anh ta chậm rãi đưa tay ra muốn cầm lấy tờ bệnh án bên cạnh, ngay sau đó, một bàn tay với các khớp xương rõ ràng đột nhiên đặt lên trên.

"Cảm ơn sư huynh, để tôi tự lấy được rồi." Ứng Hoài mỉm cười nói, không chút do dự rút tờ bệnh án ra.

Sắc mặt Lục Cảnh cứng đờ, anh ta cảm thấy bị mất mặt, nhíu mày nói: "Cậu đang đề phòng tôi cái gì vậy hả Ứng Hoài? Tôi chỉ là muốn biết tình hình sức khỏe của cậu. . . ."

"Chỉ là huyết áp thấp, nhất thời chưa hồi phục lại thôi." Ứng Hoài thản nhiên nói, cúi đầu ký tên, "Không cần sư huynh phải quá lo đâu."

Lục Cảnh nhiều năm nay ở vị trí cao, đã lâu rồi không có ai dám cãi lời anh ta trực tiếp như vậy.