Sau Khi Mỹ Nhân Bệnh Tật Vạn Người Ghét Trở Thành Đoàn Sủng

Chương 25

Lạc Tỉ ngẩn người, lập tức lại lộ ra vẻ mặt oan ức: "Bởi vì em sợ sư phụ không tin tưởng em nữa, em càng nói nhiều càng khiến sư phụ tức giận..."

"Chờ mấy ngày nữa em sẽ tự mình đến xin lỗi sư phụ, nhưng mà người quản lý của sư phụ nói cần gấp tài liệu này, đành phiền Lục thúc đưa giúp cho sư phụ."

Lạc Tỉ trước giờ vẫn luôn là dáng vẻ ngây thơ không hiểu chuyện đời, mới vào giới giải trí chưa từng gặp phải phóng viên theo dõi cũng là điều dễ hiểu.

Vẻ mặt Lục Cảnh dịu đi một chút, anh ta cúi đầu nhìn tập tài liệu: "Đây là cái gì?"

"Là chương trình tạp kỹ mới mà công ty chúng ta đang lên kế hoạch, mời sư phụ tham gia." Nói đến đây, giọng Lạc Tỉ lập tức phấn khích hẳn lên.

"Nghe nói sẽ mời rất nhiều bạn bè trước đây của sư phụ cùng tham gia, Lục thúc nhất định phải để sư phụ tham gia nhé."

Lạc Tỉ quan sát sắc mặt Lục Cảnh, nhỏ giọng nói: "Như vậy Lục thúc cũng có cơ hội hiểu thêm về sư phụ, có đúng không?"

...

Phía bên kia, ở nhà Ứng Hoài.

"Cáp sạc ở phòng khách, điện thoại cậu mở máy rồi thì nhanh chóng gọi cho người quản lý của cậu đi."

Ứng Hoài bước vào nhà, mệt mỏi lên tiếng: "Trong vòng nửa tiếng, nhanh chóng rời khỏi đây."

Lúc nãy ở bệnh viện, khi nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của Lương Sĩ Ninh thì những lời định nói ra khỏi miệng lại không hiểu sao không thể thốt ra được.

Đợi đến khi tỉnh táo lại, anh đã không hiểu sao lại đưa Lương Sĩ Ninh về đến tận cửa nhà.

Ứng Hoài day day ấn đường, khẽ thở dài một tiếng.

Anh thật sự không còn sức lực để quan tâm Lương Sĩ Ninh nữa, xoay người đi vào phòng trong.

Ở cửa, Lương Sĩ Ninh vừa mới nhấc chân lên chợt nghe thấy từ trong phòng truyền đến một giọng nói lạnh nhạt: "Chỉ được phép ở phòng khách, đừng có động vào đồ của tôi."

Lương Sĩ Ninh cúi đầu nhìn điện thoại đầy pin của mình, tắt một cuộc gọi khác, đứng im ở cửa không nhúc nhích.

Nhà của Ứng Hoài rất mới, toàn bộ đều là tông màu trắng và xám làm chủ đạo, không hề phù hợp với tính cách bất cần đời mà Ứng Hoài thể hiện ra ngoài, tạo cho người ta một cảm giác trống rỗng.

-- Dường như chủ nhân của nơi này chỉ đơn thuần là trang trí cho xong rồi để đó, chứ không hề thật sự coi đây là nhà.

Lương Sĩ Ninh đảo mắt nhìn xung quanh, ánh mắt rơi vào chiếc trụ cào móng cho mèo ở góc nhà.

Nơi đó có một chú mèo ragdoll đang lười biếng nằm cuộn người, tò mò nhìn vị khách lạ này.

Lương Sĩ Ninh ngồi xổm xuống vẫy tay với nó, mèo con "meo" một tiếng lập tức đứng dậy chạy lon ton về phía cậu.

Nhưng ngay sau đó, một giọng nói cảnh cáo từ trong phòng lập tức vang lên: "Quay lại."

Bé mèo tủi thân "meo" một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn chậm chạp quay trở lại.

Lương Sĩ Ninh đứng dậy, nghe thấy giọng nói khó chịu từ trong phòng lại vang lên: "Một điều nữa, cũng đừng có động vào mèo của tôi."

"Tôi không động," Lương Sĩ Ninh ngừng giây lát, nhỏ giọng nói, "Anh yên tâm."

Trong phòng không còn động tĩnh gì nữa, Lương Sĩ Ninh đợi một lúc mới chậm rãi bước về phía trước hai bước, quả nhiên nhìn thấy Ứng Hoài đang cuộn tròn trên giường ngủ say bất tỉnh.

-- Hôm nay tim anh đã lên cơn đau một lần, mặc dù không quá nghiêm trọng, nhưng rốt cuộc cơ thể vẫn bị ảnh hưởng khá nhiều.

Lương Sĩ Ninh cúi đầu nhìn điện thoại sáng lên lần nữa, đưa tay muốn lấy chiếc chăn ở chân giường.

Nhưng cậu vừa mới giơ tay lên, chợt nghe thấy phía sau vang lên một giọng nói khàn khàn: "Chăn để đó đi, tôi hơi khó thở."

Lương Sĩ Ninh quay đầu lại, Ứng Hoài không biết đã tỉnh từ lúc nào, ngẩng đầu liếc nhìn cậu một cái: "Quản lý đến rồi thì đi trước đi."

"Chuyện ngày hôm nay chỉ là ngoài ý muốn." Anh dựa vào đầu giường chậm rãi ngồi dậy, nhỏ giọng nói, "Tôi sẽ không làm sư phụ của cậu nữa, Lương Sĩ Ninh."

Xung quanh chìm trong yên tĩnh, Lương Sĩ Ninh im lặng vài giây, nhỏ giọng hỏi: "Tại sao?"

Ứng Hoài có vẻ hơi bất ngờ.

Anh nghiêng đầu ho khan hai tiếng, nhẹ giọng nói: "Lương Sĩ Ninh."

"Lúc trước là cậu chủ động, đơn phương cắt đứt quan hệ thầy trò với tôi."

"Tôi không muốn trải qua thêm một lần nào nữa."

Bàn tay buông thõng bên người Lương Sĩ Ninh run lên, cậu đột nhiên lên tiếng: "Sẽ không đâu."

Ứng Hoài nhíu mày, còn chưa kịp nói gì, người trước mặt đã đột nhiên cúi người xuống.

Khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt được kéo gần, Ứng Hoài theo bản năng lùi về sau, nhưng lại thấy người trước mặt chỉ đang trải chăn ra rồi đắp kín mít lên người anh.

"Như vậy eo sẽ ấm hơn một chút." Lương Sĩ Ninh nhỏ giọng nói.

Cậu ngoan ngoãn và thành kính quỳ nửa người xuống, dưới ánh mắt kinh ngạc của Ứng Hoài, nhẹ giọng nói: "Sẽ không trải qua thêm lần nào nữa."

"Tin tưởng tôi thêm một lần nữa được không, sư phụ?"

Ứng Hoài không nói gì.

Anh cúi đầu nhìn chằm chằm người trước mặt, vẻ mặt có chút hoảng hốt khó hiểu.

"Tin tưởng cậu -- rồi để cậu phản bội tôi thêm một lần nữa sao, Lương Sĩ Ninh?"