Chương 4: Cố Thịnh Mân xuất hiện
Phải công nhận Cố Thịnh Mân rất đẹp trai, hoàn toàn trái ngược với Giang Miên.
Ngũ quan mang tính xâm lược, giống như một con sói. Cả khuôn mặt hắn đều có đường nét góc cạnh rõ ràng. Sống mũi cao thẳng, đôi mắt sâu và hẹp không biết đang tính toán gì, hốc mắt hơi lõm xuống, con ngươi hơi trắng, bình thường dáng vẻ nhìn người khác của cũng rất hung dữ. Hắn mặc âu phục, cài cúc đến nút trên cùng, cà vạt được thắt tỉ mỉ, cả người đều toát ra dáng vẻ cấm d.ục.
Khuôn mặt và cái khí chất này rất được các cô gái ưa thích, nhưng Cố Thịnh Mân lại rất lạnh lùng khó gần.
Ánh mắt lúc nhìn hầu gái rời đi rất lạnh nhạt hời hợt nhưng khi nhìn Giang Miên lại hoàn toàn khác biệt ...
Kiểm soát, chiếm hữu và điên cuồng.
Ngoài Giang Miên, những người khác chỉ là vô hình.
——————————
Bầu không khí lúc này đối với Giang Miên thực sự rất lúng túng, không biết nên phản ứng như thế nào cho phải.
Cậu cúi gằm mải mê suy nghĩ, không hề biết Cố Thịnh Mân đang đi về phía cậu.
- Miên Miên.
Cố Thịnh Mân vươn tay ôm lấy Giang Miên, hắn thân mật ngửi mùi hương trên người cậu, giọng điệu khàn khàn trầm thấp:
- Chào buổi sáng.
Sau đó hắn cúi đầu hôn lên môi cậu.
Hành động tiếp xúc thân mật này đã sớm vượt qua quan hệ anh em bình thường. Cố Thịnh Mân dường như không ý thức được hành vi “thân mật quá mức với em trai” này là loại chuyện trái đạo đức như thế nào, chỉ liên tục ngậm mυ'ŧ cánh môi thiếu niên, cuối cùng thậm chí còn men theo cánh môi mà hôn xuống cổ, dùng đầu lưỡi nhấn lên yết hầu cậu đùa giỡn, rồi một đường hôn trượt xuống xương quai xanh mảnh mai, dừng lại ở đó, gặm cắn.
Còn Giang Miên bị nụ hôn bất ngờ này làm cho kinh hoảng, người cậu cứng đờ không nhúc nhích được.
Bọn họ là anh em cơ mà, dù biết cốt truyện có nói qua tình cảm anh em giữa hai người rất tốt nhưng Giang Miên không ngờ lại tốt đến mức này. Tốt đến mức khiến cậu xịt keo cứng nhắc luôn rồi.
Không nhận được hồi đáp như mọi khi, Cố Thịnh Mân hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Giang Miên, nhắc nhở:
- Miên Miên?
Giang Miên hơi giật mình, sắc mặt cậu trở nên tái nhợt, cậu nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, lí nhí nói nhỏ:
- Anh, chào buổi sáng.
Cố Thịnh Mân tỏ ra không vui khi nhận được câu trả lời.
Rõ ràng biểu hiện của Miên Miên hôm nay có chút khác lạ, ánh mắt đa nghi nheo lại tìm kiếm sự khác thường này. Hắn vẫn còn đang rũ mi mắt, không ngờ rằng lại vừa vặn nhìn thấy được ngón chân của Giang Miên bắt đầu lén lút cuộn tròn, giống như biết được hắn cứ nhìn chằm chằm nên lại càng co quắp lại, ngượng ngùng, chỉ nghĩ mau chóng giấu đi.
Cố Thịnh Mân nhắm mắt lại, gian nan cố rời mắt khỏi hai chân của em trai.
Sự đa nghi vừa rồi bị cảnh tượng này quấy nhiễu, kí©ɧ ŧɧí©ɧ ham muốn của anh, buộc phải dừng lại cuộc tìm kiếm.
Cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc dâng trào trong người, khóe miệng của hắn lộ ra một nụ cười, đẹp đến mức không giống người phàm, nói với cậu những từ mà cậu cũng không hiểu:
- Lại cố tình quyến rũ anh rồi?
Quyến rũ gì cơ?
Rõ ràng cậu chưa có làm gì hay nói gì mà?
Lần này Cố Thịnh Mân chỉ hôn lên mi mắt cậu, khàn giọng nói:
- Lại mất tập trung?
- Kh, em không có.
Bị nhắc đến hai lần, lần này còn không nói nữa e rằng sẽ bị lộ mất. Giang Miên luống cuống trả lời, hốc mắt có chút đỏ, giống như bị dọa khóc đến nơi.
Cũng may tính cách nguyên chủ ngày thường cũng ngơ ngơ như vậy nên Cố Thịnh Mân không có nghi ngờ gì thêm. Sau đó, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc nói:
- Hôm nay nhà họ Cố tổ chức một bữa tiệc, ông nội muốn em đến đó cùng anh.
Nói xong, Cố Thịnh Mân gục đầu lên bờ vai bé nhỏ của Giang Miên, có vẻ không vui, lạnh lẽo nói:
- Khó chịu thật đấy!
Cố Thịnh Mân đang tức giận ư?
Nhưng vì chuyện gì…
Cậu có nên xoa dịu hắn không, nhưng cậu thực sự chưa biết được Cố Thịnh Mân là người như thế nào.
Chẳng may sơ xuất bị lộ, thì cái chết chẳng phải đến nhanh hơn ư?
Bàn tay cậu do dự, cuối cùng vẫn đưa lên xoa đầu hắn, giọng nói vì bất an nên có hơi run rẩy:
- Anh trai đừng … tức giận …
Cố Thịnh Mân bất giác ngẩng đầu, ánh mắt trầm ngâm xoáy sâu lấy cậu, hắn không nói gì, nhưng rõ ràng thấy được tâm trạng đã tốt lên.
- Vì Miên Miên thực sự quá mức xinh đẹp nên anh mới không vui.
- Nhớ kỹ, không được tới gần bất kỳ người nào, nếu như có ai đến gần em bắt chuyện, phải chạy đến chỗ anh ngay lập tức, biết không?
- Um, dạ.
- Đi thôi.
Nói xong, Cố Thịnh Mân chỉnh lại nếp áo bị nhăn trên vai Giang Miên, cẩn thận bế cậu đi xuống lầu.
Mẹ Giang đã ở phòng khách dưới lầu đợi sẵn, bà dặn dò cậu vài thứ rồi tiễn hai anh em lên xe đến bữa tiệc.