Chương 3: Dự Tiệc
‘Cạch’
Tiếng mở cửa làm Giang Miên giật mình.
Cửa phòng bị mở ra, đi đầu là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, phía sau là hai hầu gái đi vào, khuôn mặt họ lạnh tanh như một cỗ máy móc không có trái tim, chỉ biết làm theo mệnh lệnh.
Người phụ nữ trung niên xinh đẹp đó chính là Giang phu nhân - Nhậm Tuyết, ngay khi nhìn thấy Giang Miên, vẻ mặt lạnh lùng của bà ngay lập tức trở nên dịu dàng, đi về phía giường nựng khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Miên.
- Bé con dậy rồi sao?
- Um.
Giang Miên nhỏ nhẹ đáp lại, ngay cả thở mạnh cũng không dám, bởi vì cậu chưa quen thuộc nên không biết phải đối mặt với những nhân vật ở thế giới này như thế nào?
Nhưng cái nựng má này của bà khiến cậu cảm thấy ấm áp.
Chút ấm áp này là thứ mà Giang Miên ở thế giới kia ngày đêm mong ước và khao khát.
Cũng nắm bắt một chút tính cách của mẹ Giang nên Giang Miên có thể ứng phó được, hai người trò chuyện một chút rồi bà bắt đầu phân phó hai người hầu gái, sau đó rời đi.
Giống như một thói quen, hầu gái tiến tới đỡ Giang Miên rời giường, cẩn thận khoác lên người cậu một chiếc áo choàng.
- Bên ngoài lạnh lắm, tiểu thiếu gia cần chú ý giữ gìn sức khỏe.
Mỗi động tác của hầu gái đều rất cẩn thận, không dám lơ là dù chỉ một chút. Phu nhân cũng đã căn dặn cậu chủ nhỏ từ khi sinh ra đã mang bệnh trong người, nên từ nhỏ đã phải dựa vào thuốc để duy trì sức khỏe.
Có lẽ vì đã lâu uống thuốc, trên người Giang Miên luôn phảng phất mùi hương thuốc nhàn nhạt, không hề khó chịu mà ngược lại còn làm tăng thêm nét thanh tao, điềm tĩnh.
Cậu nhớ không nhầm, theo tuyến cốt truyện thì hôm nay nhà họ Cố tổ chức bữa tiệc, Giang Miên cũng được mời với tư cách là em trai của Cố Thịnh Mân, cũng chính hôm nay là lần đầu tiên Giang Miên chạm mặt Cố nhị thiếu gia, bước vào con đường bị gã dụ dỗ những lời ngon ngọt, lợi dụng cậu phản bội lại anh trai và mẹ.
Giá như không cần đến đó có phải tốt không, nhưng cậu không thể tự ý quyết định muốn hay không được.
Từ nhỏ Cố Thịnh Mân đã thông minh hơn người, tư duy và khả năng phán đoán rất giỏi, hắn đủ tàn nhẫn đủ khả năng lãnh đạo cho vị trí người tiếp quản kế tiếp gia tộc nhà họ Cố, vì thế mà ông cụ Cố rất vừa mắt hắn, chỉ tiếc một điều hắn lại xuất thân không mấy tốt đẹp, nếu để hắn thừa kế sẽ bị mọi người lời ra nói vào.
Nhưng không nghĩa là ông cụ sẽ vứt bỏ hắn, nhân tài nên trọng dụng, nếu đủ khả năng thì hãy tự tay giành lấy. Đây chính là cách đào tạo ra người kế thừa tiếp theo của gia tộc.
Bời vì Cố Thịnh Mân xuất sắc và tài giỏi nhất trong số đám con cháu, tâm tư của hắn rất rõ ràng, để hắn giữ chức vụ quan trọng cũng cần phải dè chừng.
Không ai là không có điểm yếu, quan trọng bản thân giấu điểm yếu đó kỹ cỡ nào thôi.
Và Giang Miên chính là điểm yếu của Cố Thịnh Mân, muốn kiểm soát được Cố Thịnh Mân, đương nhiên chính là nhắm vào Giang Miên.
.
.
Mải mê suy nghĩ, Cố Thịnh Mân tiến vào từ lúc nào không hay.
Hắn tựa lưng trước cửa phòng, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm Giang Miên.
Hầu gái sửa soạn cho cậu xong xuôi cũng tự giác rời đi.
Bây giờ trong phòng chỉ còn lại cậu và hắn, cậu bắt đầu thấy hoảng, vì không biết phải đối mặt thế nào.
Mẹ Giang còn dễ qua mắt nhưng Cố Thịnh Mân thì không.