Chương 5: Gặp Mặt Gia Chủ Nhà Họ Cố
Tại cổ trấn Miêu Ninh nằm giữa thành phố Yến Thành, một đêm mùa đông năm XX, tuyết rơi dày đặc như phủ một tấm chăn trắng lên toàn bộ cảnh vật.
Con đường đá bị bao phủ bởi lớp tuyết dày, đi lại rất khó khăn nên tầm này chỉ có lác đác vài bóng người, hối hả bước đi trong đêm lạnh giá.
Ấy vậy mà trái ngược với sự yên tĩnh ngoài đường, gia tộc giàu có nhất thành phố - nhà họ Cố, đang náo nhiệt thưởng tuyết và tổ chức tiệc linh đình.
Nhà họ Cố có năm sân nối tiếp nhau, với các hành lang dài trải khắp, những cây cột gỗ được chạm khắc tinh xảo và mái ngói cong vυ't theo phong cách cổ điển. Phía tây còn có một tòa nhà nhỏ, thường ngày rất ít người lui tới, chỉ dùng để tiếp đón họ hàng.
Mỗi năm đến ngày này, nhà họ Cố sẽ tổ chức bữa tiệc. Những vị khách mời đều là danh gia vọng tộc và không thể thiếu sự có mặt của ba gia tộc Thẩm- Hạ - Tô.
Ở chính giữa đại sảnh, Cố lão gia ngồi giữa chủ tiệc, đang nâng chén rượu, cười nói vui vẻ với ả đào hát. Những đứa trẻ trong gia tộc thì nô đùa bên ngoài sân, vừa thả pháo hoa, vừa hò reo vui sướиɠ khi tuyết vẫn rơi nặng hạt.
Từ lúc Cố Thịnh Mân và Giang Miên xuất hiện, hai người trở thành tâm điểm của bữa tiệc, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía họ đánh giá rồi xì xầm to nhỏ gì đó.
Đương nhiên, có thể nghe rất rõ ràng.
. . .
- Nhìn kìa, đó không phải là tiểu thiếu gia nhà họ Giang sao?
- Tiểu thiếu gia? Không phải nhà họ Giang chỉ có một người con trai sao?
- Ô, thế cô không biết chuyện xấu hổ của nhà này rồi à?
- Chưa từng nghe nói.
- Để tôi kể cho …
. . .
- Trời ơi, cô nói là thật sao? Nếu vậy thì cái gia tộc này loạn quá! Tôi còn tưởng người con trai xinh đẹp đi cùng Tam thiếu gia là tình nhân của ngài ấy. Nhìn cách hành xử của hai người họ chỗ nào giống anh em cơ chứ?
- Chậc, đúng là sống trên đời này, không có gì là không thể mà, haha.
Hai người phụ nữ vô duyên này vốn còn tiếp tục bô bô cái mồm tám nhảm, thì thấy ánh mắt sắc lạnh của Cố Thịnh Mân nhìn về phía họ cảnh cáo. Miệng hai cô ả lập tức đơ cứng lại không mấp máy nổi, vội vàng chạy ra khỏi tầm nhìn của hắn.
Đúng là lũ ruồi nhặng hôi hám!
Tâm trạng lại trở nên tồi tệ, Cố Thịnh Mân nắm chặt lấy tay Giang Miên dỗ dành:
- Đừng nghe họ nói, em chỉ cần tin tưởng mình anh thôi.
Giang Miên chớp mắt gật đầu, đang định đáp lại thì phía sau truyền đến giọng nói già nua ngắt lời:
- Hai con đến rồi à.
Trong tầm mắt của Giang Miên xuất hiện một bóng người, người bước đến mặc trường bào, khuôn mặt đã có dấu hiệu tuổi tác nhưng vẫn phong độ và uy nghiêm, mái tóc bạc trắng trên trán được vuốt ngược ra sau, đôi mắt sâu hoắm như nhìn thấu tâm tư người khác và cũng đang đánh giá cậu.
- Ông nội.
Cố Thịnh Mân cúi đầu chào hỏi, rồi kéo Giang Miên ra đằng sau che chắn.
Ông cụ Cố gật đầu, sau đó rất nhanh dời sang nhìn người được cháu trai mình bảo hộ kỹ càng phía sau, tươi cười gọi cậu:
- Con là Giang Miên đúng không?
Ông cụ là đang bắt chuyện với cậu sao?
Anh trai và mẹ nói không được nói chuyện với người lạ, có nên trả lời ông cụ kia không.
Mà vừa rồi Cố Thịnh Mân có gọi ông ấy là ông nội, vậy nghĩa là ông cụ đang chống gậy này chính là gia chủ của nhà họ Cố hiện tại sao?
Cậu không trả lời cũng không phải phép.
Giang Miên đang nép phía sau Cố Thịnh Mân, hơi ló đầu ra một chút. Cậu nuốt nước miếng, ấp a ấp úng nói:
- Cháu … chào ngài.
Ông cụ vẫn luôn tươi cười, với tay gọi cậu:
- Lại đây.