Sau nhiều năm trinh chiến trong giới ngôn tình tiểu thuyết tổng tài, giới tài phiệt này kia thì cữ hễ nghe đến đấu giá là Thanh Mai lại ngửi thấy mùi có biến rồi đó, không biết buổi đấu giá này sẽ diễn ra như thế nào háo hức ghê.
Trái với sự hào hứng ban đầu Thanh Mai ngồi nhấm hạt nãy giờ, uống cũng hết hai chén trà rồi mà vẫn chưa thấy buổi đấu giá bắt đầu nữa.
“Ây ya bao giờ mới bắt đầu thế Huệ Chân, ta ăn cũng sắp hết đĩa bánh luôn rồi.’’
“Phải đấy ta ngồi chờ cũng muốn ngủ luôn rồi.’’ Lâm An cũng mặt mày ủ rũ hớp ngụm trà cảm thán.
“Ta cũng đâu có biết, mọi năm thấy mọi người kháo nhau là vui lắm nên giờ ta mới ngồi ở đây nè. Mà công nhận, không biết người ta làm ăn kiểu gì mà để khách chờ mòn mỏi thế không biết.’’
Xung quanh mọi người cũng xôn xao bàn tán dữ lắm, mặt ai cũng kiểu vừa hoang mang vừa rất không hài lòng.
“Rất xin lỗi quý quan khách vì đã làm mất thời gian của mọi người, sau đây chúng tôi xin phép được bắt đầu buổi đấu giá luôn ạ.’’
Người dẫn chương trình vừa dứt lời thì món đồ đầu tiên được mang lên nhanh chóng, có vẻ như không khí đang dần nóng lên trông thấy, mới có món đầu tiên thôi mà đã là cái giá khiến những người trẻ tuổi như đám Thanh Mai đổ mồ hôi tay rồi.
“Cái miếng ngọc bội bé tí teo thế kia mà 5 vạn, đã thế nhìn nó còn không có gì đặc biệt nữa.’’
“Chắc là do chất liệu cũng như lai lịch và cả yếu tố thời gian nữa nên nó mới được định giá như vậy, với cả chúng ta không phải người chuyên về ngọc nên không hiểu là đúng rồi.’’
Bàn Thanh Mai đổi ấm trà khá thì cũng qua vài món được đấu giá rồi, tổng quan cho đến hiện tại thì đây là chỗ cho mấy phú ông muốn phô ra sự giàu có cũng như là danh tiếng của bản thân.
“Và ngay bây giờ chúng tôi xin phép đưa lên một trong những món đồ đặc biệt trong buổi đấu giá ngày hôm nay.’’
“Ê đặc biệt kìa.’’ Lâm An không dấu được sự tò mò.
“Để xem là gì mà thần thần bí bí vậy ta.’’
Thanh Mai đang cắn dở miếng bánh thì thấy món đồ vừa được người ta mang lên mà tí cắn dính lưỡi, cái kia giống với kem nền ở hiện đại lắm luôn. Khác với các vật phẩm khác, theo như người giới thiệu thì đây là món đồ làm đẹp hiếm có trên thị trường mới được sản xuất gần đây và hiện tại chỉ có một số lượng ít.
Sở dĩ nó được đưa lên buổi đấu giá hôm nay là vì chủ của buổi đấu giá này đã hợp tác với người sở hữu nhằm đưa sản phẩm đến với giới quý tộc, chính vì thế mà họ đã sử dụng món đồ đó ngay trên gương mặt của một nữ nhân, và hiệu quả của nó khiến mọi người nhất là những nữ nhân ở đây vô cùng kinh ngạc.
Qua màn thị phạm sản phẩm vừa rồi thì tất nhiên giá của hộp mĩ phẩm đó không hề rẻ.
“Cái hộp Mĩ Nhân Hương kia cứ như giúp người ta thay đầu luôn ấy nhỉ, lợi hại thật.’’
“Đúng đó, nếu mà sở hữu nó thì hầu như những khuyết điểm trên gương mặt đều được che hết rồi, đúng là món đồ tốt.’’
“Mà cái giá thì, chát chúa giữ dằn à.’’
Ba người Thanh Mai mải mê buôn dưa lê một hồi, thì hộp Mĩ Nhân Hương đó cũng được chốt bởi người thương nhân giàu có Trần An Triết và phu nhân của mình. Các vị phu nhân ở đó ai cũng đỏ mắt ghen tị vì độ chiều chuộng phu nhân của Trần lão gia, hiện trường xôn xao là thế nhưng nãy giờ ở một góc khuất trên tầng ba Thanh Mai có vô tình thấy một người đàn ông ăn mặc rất khác biệt so với mọi người đang không ngừng chăm chỉ luyện chữ.
Quái lạ thật người ta đến đây không vì lý do này cũng vì lý do khác, ví dụ như hội Thanh Mai đến xem náo nhiệt đằng này lại đến luyện chữ là sao vậy, nhìn qua có vẻ người này là cậu chủ gia thế nhà nào đó, chắc là bị ép đến chăng.
Thanh Mai đang vừa ngồi ăn bánh vừa đăm chiêu nghĩ đến sự việc hồi chiều, quái lạ thật cái hộp Mĩ Nhân Hương gì đấy rõ ràng là hộp kem nền ở hiện đại, ở cái thời nhà vệ sinh vẫn phải tự lấp thế này thì làm sao sản xuất được kem nền.
“Cái hộp đấy rốt cuộc nguồn gốc là từ đâu chứ?’’ Mải mê suy nghĩ không biết từ lúc nào Thanh Mai đã ăn hết đĩa bánh, cứ như thế này thì cái bụng nhỏ của cô sẽ sớm dày thêm mấy lớp mỡ mất thôi.
“Ây ya không khí thời cổ đại đúng đỉnh, trong lành mát mẻ, thơm thoang thoảng mùi hoa hồng trong vườn, tiếng động vật kêu ing ỏi cũng không đến nổi tệ ha hahaha.’’
“Oái, con gì vậy trời.’’ Thanh Mai giật bắn mình chạy khỏi chỗ bản thân đang đứng.
“Ê…ê…ê nha sợ ma nha trời, con gì không biết.’’ Đang rình mò căng mắt ra nhìn xem cái thứ vừa chạy qua là gì, thì đột nhiên Thanh Mai bị con gì đó nhảy bổ vào người.
“Aaaa con gì vậy trời oiwiiiii.’’ Thề là Thanh Mai lúc này giống mấy đứa sợ ma nhưng mà vẫn cắm đầu cắm cổ vào nhà ma chơi xong bị NPC dọa vậy đó, hề không chịu được.
“Vị cô nương này, có thể cho tôi xin lại thú cưng của mình được không?’’