Tiếng người, ai vậy đêm hôm thế này mà còn là ở thế giới cổ đại điều này là rất cấm kị, Thanh Mai liền theo bản năng chạy lùi về sau.
Trước mặt cô là một người thanh niên một thân hắc y, dáng người cao ráo đặc biệt siêu cấp đẹp trai.
“Anh, không phải…Ngươi ngươi là ai? Sao đêm hôm khuya khoắt lại tự tiện vào phủ của ta?’’ Tuy là trai đẹp nhưng trong cái tình huống này thì bỏ qua một bên đã.
“Thật thất lễ quá là do thú nuôi của ta nó chạy lung tung bị lạc vào đây nên ta mới mạo muội như vậy, thật xin lỗi cô nương rất nhiều.’’
Tên nam nhân trước mặt nói xong Thanh Mai mới chú ý đến chú sóc trên tay hắn, hóa ra cái con vật nãy giờ Thanh Mai la hét thất thanh vì sơ là nó, tự dưng cái thấy nhục ngang vậy trời.
“Vì để tạ lỗi với cô nương tại hạ xin tặng cô nương chút quà.’’ Vừa nói hắn vừa đưa cho Thanh Mai một chiếc hộp gỗ nhìn qua rất tinh xảo, rồi không nói không rằng gì dùng khinh công chạy mất tiêu bỏ lại cô đứng ngây giữa sân.
Tò mò Thanh Mai mở chiếc hộp ra, có khi nào giống trong chuyện lại được người ta để mắt đến ngay từ cái nhìn đầu tiên nên tặng tín vật định tình hay không.
Nhưng để Thanh Mai thất vọng rồi, bên trong chỉ có một loại cây kì lạ được phơi khô rồi giống kiểu một loại thảo dược trong đông y vậy đó.
“Ây ya sao mà lại có chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên được chứ, mình đúng là đọc quá nhiều ngôn tình rồi ayzz.’’
Cảm thán một chập rồi thì Thanh Mai cũng leo lên giường an an ổn ổn làm một giấc.
“Ngươi dựa vào đâu mà cướp hết mọi thứ đáng lẽ phải là của ta chứ, ngươi phải chết, phải chết thì ta mới cam tâm….’’
Thanh Mai giật mình tỉnh dậy từ ác mộng, mồ hôi lạnh túa ra làm ướt hết phần lưng và tầng mồ hôi mong trên trán khiến Tiểu Sương vừa mới từ ngoài vào lo lắng không thôi.
“Tiểu thư có chuyện gì thế ạ, sắc mặt tiểu thư tái nhợt như vậy có cần gọi đại phu không ạ?’’ Nhìn Tiểu Sương sốt sắng trước mặt Thanh Mai liền bình tĩnh hơn chút tự chấn an bản thân đó chỉ là mơ là ác mông thôi.
“Không sao, ta chỉ là gặp ác mộng thôi.’’
“Có chuyện gì sao Thanh Mai, hôm nay sắc mặt cô không được tốt lắm.’’ Thanh Mai đang ở quan ăn nhà Lâm An, bởi vì hôm nay thực đơn có thêm món mới nên Lâm An mời cả Thanh Mai với Huệ Chân đến đánh giá một phen, nhưng Huệ Chân có việc nên không thể đến.
“Hả? À ờ không có chuyện gì, chỉ là tâm trạng không được tốt thôi.’’
Thanh Mai vừa mới nhấp ngụm trà thì Lâm An nói: “Mọi người trong kinh thành đang truyền tay nhau bàn tán cái hộp Mĩ Nhân Hương đấy.’’
“Vậy sao, cũng không tránh được vì tác dụng làm đẹp của nó thật sự rất hấp dẫn nữ nhân.’’
“Vậy cô có tính muốn hợp tác với bên chết tạo không, nếu hợp tác được thì đó sẽ là mối hời lớn.’’
“Chính vì nó là miếng mồi ngon nên thật sự rất bỏng tay.’’ Thật ra Thanh Mai đang lo lắng về nguồn gốc của nó thì đúng hơn, rốt cuộc nó ai là người đã tạo ra nó? Người đó đến 80% là người xuyên từ hiện đại đến.
Nhưng điều đáng nói ở đây là sao người đấy có thể mang theo nhiều kem nền như vậy đến đây chứ, làm như biết trước sự việc vậy.
Còn một chuyện quan trọng nữa, nữ chính của cuốn tiểu thuyết này là Thục An người chị cùng cha khác mẹ này của Thanh Mai. Thục An này nhìn qua có vẻ là người an phận không tranh giành với ai, nhưng thông qua giấc mơ đêm qua lại càng khiến Thanh Mai thêm khẳng định cô ta không như vẻ bề ngoài.
Thật sự giấc mơ kia quá chân thật, nó như là tái hiện lại kí ức thật của nguyên chủ vậy.
“Ta còn nghe nói trong cung các phi tần cũng đang rất quan tâm đến vấn đề này đấy.’’
“Ta cũng đoán được chuyện này, có lẽ người trong cung còn biết đến nó trước cả khi buổi đấu giá diễn ra ấy chứ.’’
Tối đó.
“Thưa tiểu thư lão gia cho mời ạ.’’ Tiểu Sương chạy từ ngoài vào trên tay cầm theo một bộ y phục mới.
“Làm gì mà hớt hải thế?’’
“Dạ lão phu nhân cho người đưa đến bộ y phục mới này dặn nô tì thay cho tiểu thư để đón tiếp vị khách quý của phủ ạ.’’
“Khách quý, là ai vậy?’’
“Nô tì cũng không rõ ạ.’’
Sửa soạn môt hồi cũng xong Thanh Mai vừa bước chân đến cửa chưa kịp vào thì đã nghe được tiếng của Diễm thị (mẹ của Thục An) nói: “Thanh Mai nhà ta được Hạ công tử đây để ý quả thực là diễm phúc của nó.’’
‘Gì cơ để ý, ai? Là ai để ý ta.’ Đấy là suy nghĩ ngay lúc này của Thanh Mai, xét thấy có biến rồi nhưng lúc này chạy làm sao được nữa.
“Thanh Mai đến rồi đó hả con, mau vào mau vào.’’ Diễm thị nhiệt tình như vậy làm Thanh Mai nổi da gà luôn đó.
“Thanh Mai cô nương, rất vui được gặp.’’ Người trước mặt là Hạ Quang, con trai của Hạ Hâm Trí một người bạn trên quan trường của phụ thân.