Được Xuyên Không Nữ Phụ Quyết Phải Rực Rỡ Hơn Nữ Chính

Chương 3: Đi xem đấu giá

Nhìn đống giấy tờ ngổn ngang trên bàn cái Thanh Mai muốn xỉu ngang vậy đó, dù sao việc kinh doanh cũng được một thời gian kha khá rồi, giờ xem xét lại đống tài liệu thật sự là giống như lúc cô còn đi làm văn phòng vậy.

Ngồi mãi cuối cùng cũng xem hết đống đấy, trời cũng đã nhá nhem tối rồi Thanh Mai đang chuẩn bị về nhà thì trưởng quầy thông báo có Lâm An công tử đến tìm.

Nói đến Lâm An này, đây là một trong số những người bạn thân của Thanh Mai nhưng giờ này hắn đến đây làm gì ta.

“Có chuyện gấp, tin nóng hổi đến đây.’’ Lâm An có vẻ gấp gáp hình như là chuyện gì đó rất quan trọng, vừa ngồi chưa nóng mông ổng đã uống liền mấy chén trà trên bàn rồi mới nói tiếp: “Hôm trước chuyện người kia đến đề nghị hợp tác với cô ấy, đừng đồng ý vội.’’

“Sao thế? Ngươi biết gì rồi à?’’ Nói đến chuyện này Thanh Mai cũng đang cho người đi nghe ngóng thêm tin tức.

“Uk, ta có một người bạn ở ngoại thành nghe ngóng được dạo này có rất nhiều thương nhân ở nơi khác đến đề nghị hợp tác với các cửa hàng trong kinh thành, đặc biệt nhiều nhất là những mặt hàng liền quan đến nữ nhân.’’

Thanh Mai nghe đến đây là thấy có điềm rồi này, sao tự dưng lại đổ xô về đây làm gì, đáng nghi thật đấy.

“Quan trọng là người bạn của ta nghe lỏm được là sản phẩm của mấy người này có vấn đề, tiếc là không nghe được chi tiết hơn rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.’’

Vẻ mặt Thanh Mai trầm xuống hẳn, rốt cuộc mấy người này muốn quậy đυ.c nước cái kinh thành này hay gì, giờ thì quan trọng nhất là bảo vệ bản thân trước đã. Trên đường Thanh Mai đến Lan Hương phường cũng thấy khá nhiều dòng sản phẩm mà hôm trước người kia đến đề nghị hợp tác.

Theo như Thanh Mai nhớ, mới qua có vài ngày mà thấy hầu như cửa hàng nào cũng bán thì đúng là tốc độ hành động không đùa được thật.

Tối đó Thanh Mai lại sắp xếp đống giấy tờ có vấn đề mà hồi chiều cô thấy có vấn đề, xem kĩ lại thì thật sự đống giấy thống kê thu chi ở đây không khớp lắm. Hay như ở hiện đại người ta gọi là sao kê ấy, bản sao kê này có vấn đề, nhưng dù sao Thanh Mai cũng cần thời gian quan sat thêm để tránh đánh rắn động cỏ.

Bầu trời đầy sao này ở hiện đại làm gì mà ngắm được, nhất là ở nơi phố thị xa hoa cũng đã lâu lắm rồi Thanh Mai chưa được về quê, giờ bản thân lại ở cái nơi xa lạ này thật sự nghĩ đến có chút tuyệt vọng.

Mặc dù ở hiện đại Thanh Mai cũng chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, sáng ra không buồn lết xác đến công ty nhưng 26 ngày công không vắng buổi nào, đi làm đúng giờ hoàn thành công việc nhưng cuối tháng lương 5 triệu như bao anh em khác. Tối về thì tự tìm thú vui cho bản thân, lúc thì đi chơi cùng hội bạn lúc thì tìm cái giải trí vậy nên Thanh Mai mới ngựa ngựa tự viết tiểu thuyết đồ, cuối cùng thì ai mà ngờ bản thân lại được xuyên vào chuyện mình viết bao giờ.

Mà thật sự cái kịch bản cẩu huyết xuyên không Thanh Mai đọc đến chán luôn rồi phải nói là nhuần nhuyễn đến từng chi tiết vì thế bao nhiêu tinh hoa là cô nhét hết vào những tác phẩm của mình luôn.

Nghĩ đến mà thấy lo cho cái thân hậu đậu của bản thân sau này luôn ấy, lúc đó là tác giả còn kiểm soát được tình hình, giờ xuyên vào như đang chơi game sinh tồn vậy. Thanh Mai hiểu rằng thời cổ đại không cẩn thận thì đúng là game một mạng, nghĩ thôi đã rùng mình.

“Chiều nay ở Lữ Lan quán có tổ chức đấu giá đấy, đi không Thanh Mai?’’ Huệ Chân (bạn thân Thanh Mai, nhà buôn bán ngọc quý).

“Đấu giá?’’

“Uk.’’

Thanh Mai nghe là thấy thú vị rồi, thế thì phải đi xem xem người ta đấu giá thứ gì nào. Đáng ra buổi đấu giá này phải được phía bên tổ chức mời mới được vào, nhưng Huệ Chân có hai thiệp mời mà nay mới nhớ ra nên Thanh Mai mới có cơ hội đi.

Không gian là một quán trà lớn, càng trên lầu cao thì gia thế càng lớn. Hiện tại Thanh Mai, Huệ Chân và Lâm An đang ngồi ở lầu hai, lúc đầu Thanh Mai còn nghĩ chỉ có hai người ai dè Lâm An trộm thiệp mời của ông nội để đến góp vui mới ghê chứ.