Được Xuyên Không Nữ Phụ Quyết Phải Rực Rỡ Hơn Nữ Chính

Chương 2: Nhớ ra

“Hể, nơi này là đâu? Mình đang mơ hả ta?’’

“Tiểu thư tỉnh rồi ạ, để Tiểu Sương giúp người thay y phục ạ.’’

Gì đây, cô gái này là ai nữa, giúp thay y phục? Cô đại hả? Chuyện quái gì vậy trời?

Trong đầu Thanh Mai bây giờ là một đống câu hỏi nhưng không dám hỏi ai hết, ai biết được người ta có nghĩ mình bị điên không. Thế là ngơ ngác hồi lâu Thanh Mai cũng được vị cô nương tên Tiểu Sương này thay cho toàn thân một bộ trang phục khác.

“Đồ cổ trang như này, chả lẽ mình xuyên không thật? Chứ mình có phải diễn viên đâu mà tự dưng tỉnh dậy ở phim trường. Ôi~~ không hiểu chuyện quái gì đang xảy ra nữa.’’

“Tiểu Thư đã đến giờ đi thỉnh an lão gia rồi ạ.’’

Mặc kệ Thanh Mai đang có một đống thắc mắc đi chăng nữa thì cũng phải theo Tiểu Sương đi đến thỉnh an vị lão gia có lẽ là cha của chủ nhân thân thể này rồi.

Nhìn qua bố trí bên ngoài thì đây là hình thức tứ hợp viện thời xưa, thông qua khung cảnh cũng như cách trang trí phòng của mình Thanh Mai đoán gia cảnh của thân thể này cũng thuộc tầng lớp khá giả trở lên chứ không ít.

Đi qua hết một đoạn đường dài Thanh Mai cũng bắt đầu thấy mệt mệt rồi mới đến nơi, vừa bước vào đã thấy một vị lão gia toát lên phong thái phóng khoáng dễ gần. Nhưng điều Thanh Mai chú ý là những trang sức phụ kiện mà vị lão gia này đang đeo trên người, đây nhìn qua đều là những món hàng đắt tiền.

“Tâm trạng Thanh nhi hôm nay có vẻ không được tốt nhỉ, nhìn sắc mặt con trông có chút mệt mỏi.’’

Thanh Mai chỉ biết mỉm cười nói sang chuyện khác, chứ nếu nói huỵch toẹt ra là bản thân không phải nữ nhi của ngài đâu thì trấn động quá.

“Chuyện làm ăn ở Lan Hương phường gần đây vẫn ổn chứ Thanh nhi, cha nghe nói gần đây con sắp nhận một vụ làm ăn mới.’’ Vị lão gia tao nhã đặt chén trà xuống rồi không quên hướng về Thanh Mai hỏi thăm.

Ý là một dự án mới ấy hả? Ây sao quen quen ta, cái kịch bản này hình như Thanh Mai đọc được ở đâu đấy rồi hay sao á.

“Dạ thưa cha nữ nhi vẫn đang trong giai đoạn cân nhắc kĩ lưỡng ạ.’’ Ngay khi nhận ra đây chính là kịch bản cẩu huyết mà bản thân Thanh Mai đã tự nghĩ, tự viết rồi đăng trên một diễn đàn truyện, thì Thanh Mai cảm thấy như thế giới quay cuồng luôn rồi.

Lúc này bản thân chỉ muốn có ai đó đến giải cứu mình ra khỏi kịch bản này ngay lập tức thôi, nếu cô nhớ không nhầm thì nhân vật này chỉ là một nhân vật phụ nhỏ đóng vai trò là chất xúc tác cho nam nữ chính đạt thành kế hoạch lật đổ nhà vua thôi.

Viết cũng được một khoảng thời gian rồi, giờ bản thân quên gần hết các chi tiết nhỏ thế này thì sao mà được, nghĩ đến khoảng thời gian tới phải mày mò sống trong cái thế giới cổ đại phức tạp này sao mà thấy nó khó khăn quá đi.

“Thục nhi đến rồi hả, mau ngồi.’’

“Dạ thưa phụ thân, Thục nhi mới tới ạ.’’

Thục nhi (Thục An) này là chị em cùng cha khác mẹ của Thanh Mai, tuy là chị nhưng người tên Thục nhi này chỉ là con vợ lẽ mẹ của Thanh Mai mới là chính thất, vì vậy mà mối quan hệ của hai người cũng không được tốt lắm. Không đến mức đánh nhau sứt đầu mẻ trán nhưng cũng không đến mức vui mừng ra mặt, và vào đầu năm nay người chị này đã xuất giá rồi.’’

“Hôm nay có chuyện gì mà con lại đến sớm như vậy?’’ Phụ thân hướng ánh mắt quan tâm tận tình hỏi han Thục An.

“Dạ, hôm nay mẫu thân có bảo con qua để cùng đi chọn quà tặng cho một bạn làm ăn của phu quân con nhân dịp người này vừa đón con trai đầu lòng ạ.’’

Thanh Mai đang tập trung vừa ăn điểm tâm, thưởng trà vừa cố nhớ lại các tình tiết chuyện mà bản thân đã lãng quên thì bị gọi tên.

“Gần đây muội muội thế nào rồi.’’ Thanh Mai bị điểm danh thì chợt đưa mắt chạm nhau với Thục An, không có vẻ gì là thật sự quan tâm, thậm chí Thanh Mai còn cảm thấy như có chút châm biếm thì phải.

“Đa tạ tỉ tỉ quan tâm, dạo này muội vẫn ổn.’’

Khách sáo một hồi cuối cùng cũng được tha, Thanh Mai liền chạy vội về phòng tịnh tâm một lúc rồi lại lật đật rời nhà đến Lan Hương phường.

Lan Hương phường là một cửa hàng chuyên cung cấp các sản phẩm làm đẹp cho phụ nữ, nó được Thanh Mai mở được một năm rồi, danh tiếng trong thành cũng khá tốt. Nhưng theo như cô nhớ thì gần đây có vị thương gia từ phương khác đến có lời đề nghị hợp tác, nhưng vì Thanh Mai ngửi thấy mùi đáng nghi nên mới lưỡng lự cho đến tận bây giờ.

Thanh Mai chỉ nhớ được tổng quan như vậy thôi nên giờ phải đến Lan Hương phường để xem kĩ lại cụ thể vấn đề nó nằm ở đâu đây, ngoài ra cô còn nhớ hình như trong thời gian sắp tới kinh thành sẽ náo loạn một phen vì nhiều nữ nhân trong thành gặp vấn đề khi sử dụng đồ trang điểm.

Nhớ đến đây thì càng cần phải xem xét kĩ lưỡng người đề nghị hợp tác lần này rồi.