Nữ hầu gái vẫn giữ nguyên động tác nói chuyện, miệng mở rộng cứng đờ giữa không trung.
“Vậy thì.” Sau một giây dừng lại, bà ta đột nhiên nói, “Mày làm món ăn khuya của tao đi.”
Miệng bà ta toét ra từ khóe miệng đến tai, lộ ra một hàng răng đỏ lòm đang kẹp thịt sống. Rồi cái miệng đó đột nhiên mở rộng như một cái bao tải, chụp xuống.
Mùi máu tanh nồng nặc và mùi thối rữa tràn ra từ miệng bà ta, Tống Trần Lí nhìn con quái vật bẩn thỉu này, sững sờ trong giây lát, mặt cậu tái nhợt. Cậu nhanh nhẹn né sang một bên, suýt nữa thì bị miệng bà ta chạm vào bộ đồ mới thay.
Thấy cậu tránh ra, thân thể hơi gù của nữ hầu gái đứng yên, cổ bà ta kéo dài một cách kỳ lạ, vác cái miệng mở rộng như bồn máu to lao về phía con mồi.
Tống Trần Lí né sang một bên. “Rầm” một tiếng, đầu của nữ hầu gái đập vào tường, bức tường đá cổ xưa cứng rắn bị bà ta cắn ra một cái lỗ.
Nhân lúc quái vật vừa đập đầu, hành động tạm dừng lại, Tống Trần Lí búng một giọt máu vào miệng bà ta.
Quái vật đang định quay đầu tấn công, nhưng miệng lại đột nhiên bùng lên cảm giác cháy bỏng mạnh mẽ như có ngọn lửa bùng cháy. Cơn đau khủng khϊếp đó từ da thịt lan đến xương, rồi lan vào tận sâu linh hồn. Não bộ của nữ hầu gái vốn không linh hoạt bỗng trống rỗng, quên hết mọi thứ chỉ biết ngửa cổ rêи ɾỉ đau đớn.
Tống Trần Lí thu tay lại, lùi xa khỏi con quái vật đang co giật.
Bị Chủ Thần ném vào thế giới nhỏ tất nhiên không phải là bản thể hoàn chỉnh của cậu mà chỉ là một mảnh linh hồn nhỏ nhoi.
Sức mạnh và cơ thể hiện tại của cậu đều không tính là nổi bật. Nhưng máu của cậu vẫn chảy một chút thần tính không thể xóa bỏ. Đối với những con quái vật do Chủ Thần tạo ra thì chút máu này cũng đủ trở thành chất kịch độc khủng khϊếp.
Tống Trần Lí đứng ở chỗ sẽ không bị đυ.ng tới, nhìn con quái vật quằn quại.
Nữ hầu gái rút đầu ra khỏi cái lỗ treeb tường, cúi người nôn mửa. Tiếng nôn khan chói tai vang lên, trên sàn nhà dần chất đống thịt tươi mới trộn lẫn với mỡ vàng khè, văng tung tóe khắp nơi.
Tống Trần Lí nhíu mày: “…Mày mới vừa mời tao ăn món này sao?”
Nói rồi, cậu vô thức xắn tay áo, nắm chặt nắm đấm.
“!!”
Có lẽ cảm nhận được ác ý đậm đặc, quái vật đột nhiên cảnh giác. Nó nhìn Tống Trần Lí, rồi vừa nôn mửa vừa loạng choạng quay lại xe đẩy, nắm lấy xe. Xe lăn nhanh chóng rời đi, tiếng bánh xe kim loại cọ xát vào sàn gạch rít lên như một bản nhạc tháo chạy.
Tống Trần Lí nhìn theo bóng lưng của nó, rồi nhìn hành lang bừa bãi bẩn thỉu, cân nhắc có nên bắt nó lại để dọn dẹp hay không.
Nhưng nữ hầu gái chạy quá nhanh, thoáng chốc đã biến mất. Hơn nữa, cậu nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, thực sự không muốn động tay vào con quái vật đó.
“Thôi.” Tống Trần Lí đành coi như không thấy gì, quay đầu tiếp tục đi, “Dù sao cũng không phải là lâu đài của mình, chắc sáng mai sẽ có người dọn dẹp.”
Cả đoạn hành lang này đã bị điền một cách bí ẩn vào cuốn sổ vẽ. Nhiệm vụ đã hoàn thành, không cần tiếp tục ở đây lãng phí thời gian nữa.
Vì vậy, Tống Tống Trần Lí xem xét bản đồ, quyết định đi dọc theo đoạn hành lang này đến xem tình hình ở nhà thờ cách đây không xa.
Khi đi qua một ngã rẽ, Tống Tống Trần Lí bỗng ngửi thấy mùi máu tanh - mùi này giống với mùi trên người con quái vật vừa rồi, nhưng tươi hơn.
Cậu nhìn về hướng mà mùi hương bay tới, phát hiện đây là một đoạn ngõ cụt. Ở cuối ngõ, bên cạnh một cánh cửa gỗ có một bộ xương mới đang nằm.
Bên cạnh bộ xương là một đống quần áo rải rác, vải bị bọc đầy chất nhầy không rõ nguồn gốc như thể vừa bị thứ gì đó nuốt chửng, rồi lại nhổ ra. Tống Tống Trần Lí nhận ra màu sắc và kiểu dáng của những bộ quần áo này rất quen - cách đây không lâu, chúng còn thuộc về một người chơi mới đi cùng đám cậu.
Và bây giờ, người đó...