Cứu Mạng! Phế Vật Mỹ Nhân Là Hàng Giả [Xuyên Nhanh]

Chương 18

Tống Tống Trần Lí cúi đầu nhìn bộ xương đã bị lột sạch thịt, rồi nhớ lại chiếc xe đẩy của bà hầu gái vừa rồi, dường như đột nhiên hiểu ra những "món ăn đêm" trong đĩa bạc là gì.

Cậu thở dài: “ Rõ ràng quản gia đã nói không nên ra ngoài vào ban đêm rồi mà, tại sao lại không nghe lời chứ. Chỉ cần có mỗi mình tôi làm pháo hôi là đủ rồi...”

Cậu đi tới kéo cái rèm cửa bên cạnh, đắp lên thi thể người bạn đồng hành đã thành bộ xương không, rồi tiếp tục đi tới nơi mình cần đến.

...

Đến nhà thờ, Tống Tống Trần Lí đi dạo một vòng như lúc ở hành lang.

Tuy nhiên, sau khi đi dạo một vòng, ô trống chờ được điền trong sổ vẽ lại không có phản ứng, cả cuốn sổ vẫn chỉ có duy nhất bức tranh của hành lang là đầy đủ.

Tống Tống Trần Lí nghiêng đầu nhìn tờ giấy, cố gắng suy nghĩ: “Lâu đài lớn thế này, có lẽ không chỉ có một nhà thờ. Vì vậy vị trí ghi trên giấy thực ra đang chỉ đến nơi khác? Mình đi nhầm rồi à?”

Lần này tuy đi không công nhưng may mắn là có nhiều ô cần được điền. Tống Trần Lí tạm thời gác lại ô của nhà thờ, quyết định đi dạo một vòng ở những nơi khác.

...

Nhà bếp, vườn hoa, chuồng ngựa, tháp...

Tống Tống Trần Lí đi từ chỗ này đến chỗ khác, cuối cùng chân đã mỏi rã rời mà vẫn không thu hoạch được gì, đành phải ngồi nghỉ.

Đêm đã qua quá nửa, Tống Tống Trần Lí cũng đã đi hết một nửa những nơi được đánh dấu trong sổ vẽ. Tuy nhiên ngoài hành lang đó ra thì những nơi khác vẫn không có gì xảy ra: không gặp nguy hiểm, cuốn sổ cũng không thay đổi. Mọi nơi đều yên tĩnh như một lâu đài cổ bình thường nhất.

Ngay cả những quái vật mà các nhân vật khác nói rằng “ẩn nấp khắp nơi, sẵn sàng tấn công người chơi”, cũng không thấy bóng dáng đâu, chẳng một sợi tóc nào bị Tống Trần Lí phát hiện, cũng không biết có phải sau khi bà hầu gái rời đi đã nói gì với chúng không.

“Sổ vẽ chỉ có mỗi bức tranh của hành lang.” Tống Tống Trần Lí nhíu mày suy nghĩ, đột nhiên nảy ra một ý tưởng:

“Có phải gặp lỗi không nhỉ?”

“Nếu gặp lỗi, tất nhiên phải tìm nhân viên hỗ trợ, mà nhân viên ở đây…”

Trong đầu Tống Tống Trần Lí hiện lên hình ảnh của quản gia.

...

Mặc dù quyết định tìm quản gia để hỏi, nhưng lâu đài này quá nhiều phòng, lối đi vô số, thậm chí còn có cả những lối đi bí mật. Cửa phòng cũng âm u, đều mang màu sắc tối tăm mà bên cạnh cửa tất nhiên cũng không có ghi “phòng khách”, “phòng ngủ”, “phòng nghỉ của quản gia” hay những chữ tương tự.

Tống Tống Trần Lí đứng ở cuối hành lang, nhìn những căn phòng trông giống hệt nhau, cậu chợt nhận ra rằng nếu cứ tìm từng phòng một như thế, có lẽ đến sáng cũng không tìm được quản gia ở đâu.

“Vẫn là nên hỏi ai đó…”

Mặc dù suốt chặng đường không thấy con quái vật nào ngoài bà hầu gái, nhưng Tống Tống Trần Lí lại có một vài suy nghĩ về cách tìm chúng như thế nào.

Cậu vòng ra phía dưới bức tường của phòng khách, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên thấy trên bức tường đá cũ kỹ nặng nề của lâu đài có vô số dây leo dày đặc.

Khác với những cây xanh bám trên bức tường bên ngoài, những dây leo trước mặt này luôn động đậy khá nhẹ nhàng. Nhìn kỹ, có thể thấy chuyển động của chúng có nhịp điệu đồng nhất giống như những mạch máu đang đập trên tường.

Cả bức tường bị chúng bao phủ, nhìn từ xa, như thể một con quái vật khổng lồ đang chờ đợi con mồi thò đầu ra khỏi cửa sổ.

Nhưng khi Tống Trần Lí tiến lại gần, không biết có phải là ảo giác không, sự hiện diện của dây leo bỗng yếu đi. Những cành nhánh ban đầu đang động đậy, giờ đều nằm im trở lại chỗ cũ, ngay cả những rung động không thể ngừng cũng trở nên nhỏ bé như một người đang cố nín thở nằm sấp không muốn lộ diện.