“Cái quái gì đây?” Tống Tống Trần Lí ghé sát vào cuốn sổ nhìn kỹ hồi lâu, dựa vào ánh sáng của những chiếc đèn dầu rất đặc trưng trên tường, mới nhận ra cảnh trong bức tranh đúng là đoạn hành lang này.
Trên hành lang dường như còn vẽ một người đang đẩy một chiếc xe nhỏ, trên xe dùng màu đỏ gớm ghiếc vẽ vài nét nguệch ngoạc.
Nhận ra người đẩy xe là người đã tốn hết cảm hứng và tế bào nghệ thuật của Tống Trần Lí. Còn trên xe đặt cái gì...
Cậu thở dài, quyết định không tự làm khó mình nữa.
Tống Trần Lí dụi dụi mắt, thắc mắc: “Vậy tại sao bức tranh này lại tự nhiên xuất hiện? Vừa nãy rõ ràng mình không làm gì cả, chẳng lẽ chỉ cần đi một vòng quanh điểm đích là hoàn thành nhiệm vụ? Không thể đơn giản vậy được.”
Mặc dù không hiểu gì về cơ chế vẽ tranh của lâu đài, nhưng Tống Trần Lí bất ngờ phát hiện ra một tin vui.
Có lẽ vì "quên quy tắc quản gia dặn, ra ngoài một mình giữa đêm" nên trông cậu rất giống một tên pháo hôi, sợi chỉ đỏ trên người cậu lại nới lỏng thêm một chút, cổ tay cậu cũng đỡ đau hơn.
Tâm trạng của Tống Trần Lí tốt lên nhiều.
Cậu lắc lắc cổ tay định đi xem điểm cần điền tiếp theo. Nhưng vừa ngẩng đầu lên, bước chân cậu bỗng dừng lại.
- Ở cuối hành lang, không biết từ lúc nào đã có thêm một người.
Đó là một nữ hầu già mặc chiếc váy đen trắng. Đôi tay khô héo của bà ta đẩy một chiếc toa đẩy thức ăn, cả người cúi còng lưng, chậm rãi tiến lại gần.
Ánh mắt Tống Trần Lí dừng trên chiếc xe đó, nhìn thấy trên xe có vài cái đĩa, nắp đậy bằng bạc úp lên đĩa, khi bà lão di chuyển, một mùi tanh tươi mới thoang thoảng từ chiếc xe đẩy bay ra
.
Nữ hầu gái tóc đã bạc trắng, dưới ánh sáng lờ mờ trông bà ta già tới nỗi làn da nhăn nheo dính sát lại như bộ xương khô.
Tống Trần Lí tôn theo tinh thần kính già yêu trẻ nghiêng người nhường đường.
Nữ hầu gái đẩy xe nhỏ, chậm rãi đi ngang qua Tống Trần Lí, đôi mắt đυ.c ngầu như rắn độc nhìn chằm chằm vào cậu. Khi hai người đi lướt qua nhau, theo vị trí dần dần thay đổi mà đầu bà ta quay ngược lại góc độ càng ngày càng lớn. Đến khi hoàn toàn đi qua cậu thì đầu của nữ hầu gái gần như đã vặn ngược ra sau, đây là hành động con người không thể làm được.
Tống Trần Lí kinh ngạc, chăm chú nhìn vào đầu của bà ta mà đánh giá.
Lúc này, nữ hầu gái đột nhiên dừng bước.
Bà ta nắm lấy tay cầm của xe, thân thể đẩy về phía trước, nhưng mặt lại quay về phía sau, đối diện với Tống Trần Lí.
Một giọng nói khàn khàn vang lên từ cổ họng bà ta: “Muốn ăn khuya không?”
Tống Trần Lí liếc nhìn đĩa thức ăn đầy máu trên xe, cảm thấy chắc chắn thứ này không ngon lành gì, ít nhất không ngon bằng những món do quản gia chuẩn bị: “Không cần, cảm ơn.”
Thấy nữ hầu gái không nói gì thêm, Tống Trần Lí cúi đầu xem lại sơ đồ, tiếp tục đi đến địa điểm tiếp theo.
Đi được một đoạn, cậu cảm thấy ánh sáng xung quanh tối hơn như có gì đó che chắn ánh sáng ở phía sau cậu.
Tống Trần Lí quay đầu lại, mũi suýt chạm vào một khuôn mặt già nua như bộ xương.
Nữ hầu gái không biết từ lúc nào đã theo sau cậu. Bà ta há miệng, khi nói chuyện, môi mở rộng đến mức méo mó, vài giọt nước bọt đυ.c ngầu chảy dọc theo cằm: “Muốn ăn khuya không?”
Tống Trần Lí thật sự không giỏi ứng phó với những người già quá nhiệt tình, cậu lùi một bước: “Thật sự không cần.”