Ngân Lang gật đầu: "Không cần biết bên ngoài có khái niệm "canh đêm" hay không, nhưng tôi thấy bản thân anh ta cũng khá đáng sợ rồi."
Vừa nói xong, cửa đột nhiên bị Tống Tống Trần Lí từ bên ngoài đẩy mở.
Vừa nói, mắt anh sáng lên, muốn đi ra ngoài chất vấn và làm to chuyện lên.
Bác sĩ vội ngăn lại: "Npc hướng dẫn sẽ không phạm phải sai lầm cơ bản như vậy. Vì thế tôi nghĩ có hai khả năng xảy ra, một là chúng ta phải đi khắp lâu đài để tìm bút. Hoặc cách khác, là cách để điền đầy cuốn sách này rất đặc biệt - không thể dùng bút mà cần thứ khác."
Tống Tống Trần Lí rơi vào trầm tư.
Hai giây sau, cậu quyết định dùng cách giao tiếp dễ hiểu hơn, nhìn về phía bác sĩ: "Nói đơn giản, cụ thể cần cái gì để điền?"
"......"
Bác sĩ bất lực xoa xoa trán: "Hiện tại vẫn chưa rõ, nhưng dù là trường hợp nào cũng có một điều chắc chắn là - để điền đầy nó, chúng ta phải khám phá càng nhiều bí mật ẩn giấu trong lâu đài. Trong quá trình này..." có lẽ sẽ có người mất mạng cho đến khi có ai đó hoàn thành nhiệm vụ.
Tống Tống Trần Lí suy nghĩ gật đầu, có vẻ lần này cậu đã hiểu.
"Nếu vậy, cứ ở mãi trong phòng sẽ rất lãng phí thời gian." Tống Tống Trần Lí nghĩ một lúc, "Tôi sẽ không canh đêm nữa, các anh tự phân chia thời gian đi. Tôi ra ngoài xem xét."
Cậu luôn hành động rất nhanh, vừa nói xong đã bước ra khỏi phòng, rồi đóng cửa lại.
Bác sĩ và Ngân Lang chỉ nghe thấy tiếng bước chân đi về phía cửa, sau đó cửa mở ra rồi đóng lại, Tống Tống Trần Lí thực sự đã rời đi.
Bác sĩ: "....Đợi đã, trên đường đến đây tôi nhớ quản gia có nói "ban đêm đừng ra ngoài" thì phải?"
Ngân Lang: "Đúng vậy, nhưng cậu nghĩ rằng dù chúng ta có nhắc lại thì Tống Tống Trần Lí sẽ nghe sao?"
"......"
Mặc dù mới quen biết Tống Tống Trần Lí trong khoảng thời gian rất ngắn nhưng hành vi của người này không khó đoán chút nào. Câu hỏi của Ngân Lang, đáp án đã quá rõ ràng.
"Đi ngủ đi, nửa đêm đổi ca." Ngân Lang kéo ghế ra ngồi xuống, lẩm bẩm, "Tốt nhất là khi thức dậy, cậu ta đã hoàn thành phụ bản rồi."
......
Trong lâu đài chết chóc giữa đêm khuya.
Tống Tống Trần Lí tiện tay lấy một chiếc đèn treo tường, cầm theo nó đi dọc hành lang.
Khi cậu đi đến đây, hành lang vẫn khá sáng. Nhưng bây giờ có lẽ là giờ tắt đèn, ánh sáng trong hành lang trở nên mờ ảo. Ánh nến mờ nhạt lung lay theo bước chân của Tống Tống Trần Lí, khiến bóng cậu đổ lên tường lắc lư như những bóng ma đang đi qua những viên gạch, không gian xung quanh đầy sự u ám rùng rợn.
Nhưng Tống Tống Trần Lí dường như không mẫn cảm với loại không khí này chút nào cả.
Cậu cứ đi dọc theo hành lang vắng tanh, tìm kiếm những cảnh tượng cần được vẽ vào cuốn sổ.
Cuốn sổ mà quản gia đưa họ dù không có bức tranh nào, nhưng bên cạnh các ô trống lại có một số chú thích ngắn gọn ghi rõ địa điểm cần vẽ.
Tống Tống Trần Lí đã nhìn kỹ một lúc, xác nhận rằng đoạn hành lang hình chữ U này chính là một trong những địa điểm cần điền vào cuốn tranh.
Nhưng bây giờ, cậu đã đi được hơn nửa mà cuốn sổ vẫn trống không, mọi thứ xung quanh vẫn yên tĩnh.
Tống Tống Trần Lí không khỏi lấy cuốn sổ ra kiểm tra lần nữa: "Có lẽ là một khả năng khác xảy ra, mình cần tìm một chiếc bút...?"
Vừa nghĩ đến điều này, cậu bất ngờ nhận ra rằng không biết từ lúc nào, ô trống tên "Hành lang" đã được điền đầy.
Trong ô là một bản phác thảo nguệch ngoạc, những nét vẽ vốn nên mượt mà lại trở nên cực kỳ méo mó, nó lộn xộn ghép lại thành một cảnh tượng. Như bức vẽ của một người tâm thần khi đang lên cơn.