Cứu Mạng! Phế Vật Mỹ Nhân Là Hàng Giả [Xuyên Nhanh]

Chương 14

...

Tống Tống Trần Lí không biết gì về nỗi lo của hai tên đồng đội tạm thời.

Cậu nhìn ra ngoài cửa, thấy hành lang không có ai cả mà chỉ có một chiếc hộp gỗ đặt ở cửa, cậu nhấc nó lên xem, bên trong là vài bộ quần áo mới.

"Quản gia mang quần áo đến nhanh vậy?" Tống Tống Trần Lí hơi tiếc nuối, "Đã đến rồi mà sao không vào trò chuyện chút. Thật là khách sáo."

Cậu lắc đầu, mang hộp vào trong, rồi cảm thấy không đúng: "Sao lại nhiều bộ vậy?"

Mở ra xem, có 6 bộ quần áo. Nhưng chỉ có hai bộ vừa với Tống Tống Trần Lí, còn lại hình như là chuẩn bị cho bác sĩ và Ngân Lang.

"Ơ?"

Ngân Lang cảm thấy một trong những bộ quần áo có gì đó không đúng. Anh mở ra và phát hiện đó là một chiếc áo ngủ. Áo ngủ làm bằng tơ lụa vô cùng mềm mịn, rất vừa vặn, nhưng ở những chỗ lẽ ra phải kín đáo lại có vài lỗ hổng - so với dùng để làm đồ ngủ, này trông giống như...

Một chiếc áo ngủ tình thú?

"Cái quái gì thế!" Ngân Lang giật mình, vứt phăng bộ đồ kỳ quái lên sofa.

Tống Tống Trần Lí kéo qua bộ của mình xem, phát hiện áo ngủ của cậu có kiểu dáng rất bình thường, chỉ có màu sắc hơi kỳ quái - nền đen với hoa văn đồng tiền vàng, trông như kiểu đồ ngủ của mấy ông già bụng phệ giàu có suốt ngày trái ôm phải ấp.

Bác sĩ cũng xem qua hai bộ của mình, phát hiện kiểu dáng giống như của Ngân Lang. Nhớ lại chuyện xảy ra khi Tống Tống Trần Lí lấy đồ ăn, anh không khỏi lặng lẽ đưa tay che mặt: "..." Cái tên NPC hướng dẫn này đang nghĩ gì vậy chứ!

Ngân Lang cũng hiểu ra, mặt lúc xanh lúc trắng: "..." May là chỉ cần vào phó bản này một lần. Sau này không phải gặp lại vị quản gia này nữa. Đây chỉ là hiểu lầm nhỏ, không mất mặt, không mất mặt.

...

Dù trong số quần áo mang đến có vài thứ kỳ lạ, nhưng trong phó bản chỉ có sống và chết này, ai cũng không có tâm trạng thay đồ, quần áo chỉ cần mặc tạm được là ổn.

Mọi người nhanh chóng quên đi chuyện này, định nghỉ ngơi.

Bác sĩ nhìn Tống Tống Trần Lí: "Cậu đi ngủ đi, chúng tôi sẽ canh gác bên ngoài."

"Buổi tối ngủ cũng cần canh gác à?" Tống Tống Trần Lí ăn no uống đủ, nhìn những vết đỏ vướng víu trên người, cuối cùng nhớ ra chuyện chính, "Để tôi canh gác cho."

- nửa đêm xảy ra chuyện, có lẽ cũng giúp cậu giải quyết vài hạn chế.

Bác sĩ và Ngân Lang chưa kịp phản ứng, đã bị Tống Tống Trần Lí đẩy vào phòng ngủ.

Hai người không thể phản kháng lại nên không ra ngoài nữa, nhưng họ cũng không ngủ được.

Nhớ lại tâm lý phòng bị gần như không có của Tống Tống Trần Lí, hai người nhìn nhau, bỗng có sự đồng cảm: "Theo lệ cũ, mỗi người canh một nửa đêm."

Ngân Lang gật đầu: "Không nói đến việc người ngoài kia có khái niệm "canh gác" hay không, tôi thấy bản thân cậu ta cũng đủ đáng sợ rồi."

Đang nói, cửa đột nhiên bị Tống Tống Trần Lí đẩy mở.

"!!" Bị bắt quả tang, hai nhân vật chính giật mình thon thót, quay lại nhìn cửa, "Sao, sao vậy?"

May mà Tống Tống Trần Lí không nghe lén ở cửa, tất nhiên cũng không có ý định trách tội.

Người kỳ lạ này chỉ đột nhiên nhớ ra một chuyện, chạy đến hỏi họ: "Các anh chắc đã qua nhiều phó bản rồi, theo kinh nghiệm của các anh, tình huống này thường giải quyết thế nào?"

Hai nhân vật chính ngẩn ra, không ngờ Tống Tống Trần Lí lại đến nói chuyện nghiêm túc.

Bác sĩ nghĩ một lát, nghiêm túc đáp: "Theo lời quản gia, chúng ta hiện là nhóm người yêu thích khảo cổ, nhiệm vụ là điền đầy cuốn sách vẽ mà anh ta giao."

"Điều này thì đơn giản, tôi vẽ cũng khá." Nhắc đến điều này, Tống Tống Trần Lí nhớ ra một chuyện, "Quản gia chưa đưa bút cho chúng ta."