Tống Dĩ Minh nắm chặt tay, mặt mày tái mét.
Hắn ta nghĩ Bạch Chiêu Hoa đang nói thật, đang định mở miệng thì nghe đối phương nói: "Chuyện của ta và Biện Thành Tục không đến lượt ngươi can thiệp! Nếu ngươi rảnh rỗi, chiều nay đi một chuyến đến phủ tướng quân, nói với Biện Thành Tục, ta muốn một tháng sau thi đấu với hắn bên hồ Bạch Hạc, nếu hắn không dám nhận lời... hừ, đừng trách thiếu gia không nể tình, làm điều hắn sợ hãi!"
Tống Dĩ Minh kinh ngạc, nhất thời không dám tin y sẽ thách đấu với Biện Thành Tục, đừng nói đến thiên tài võ học như Biện Thành Tục, ngay cả gia nhân canh cổng của nhà mình cũng có thể đánh thiếu gia không kịp trở tay.
Còn về việc khiến Biện Thành Tục sợ hãi nhất, chỉ cần dùng chân cũng đoán ra: Bạch Chiêu Hoa nổi danh xấu ở kinh thành, mà Biện Thành Tục có một muội muội chờ gả, họ cùng mẫu thân sinh ra, tình cảm rất tốt.
Điều duy nhất Bạch Chiêu Hoa có thể làm để khiến Biện Thành Tục sợ, chính là đến phủ tướng quân cầu hôn.
Điều này rõ ràng là cố ý làm nhục Biện Thành Tục, người đó vốn tự cao tự đại, nghe thấy lời này không thể không ứng chiến.
"Ngươi nếu dám không truyền lời của ta, hoặc chạy đi nói với phụ thân mẫu thân ta, hừ hừ... ngươi cứ đợi chết đi!" Nói xong, đại thiếu gia quay người ngủ.
Tống Dĩ Minh phức tạp rời khỏi hương trầm viện, suy nghĩ mãi, vẫn quyết định trước hết phải tra xem các danh y ở kinh thành, xem những đại phu nào rảnh rỗi một tháng sau, đến lúc đó mang theo bên mình, nếu Bạch Chiêu Hoa xảy ra chuyện gì, cũng có thể kịp thời cứu chữa.
Bạch Chiêu Hoa nằm trên giường cơm đưa tận miệng, áo mặc tận thân, dưỡng bệnh hai ngày mới thấy khá hơn, trong thời gian này, y nghĩ rất nhiều chuyện.
Đặc biệt là về quyển truyện đó.
Y quả thực không phải là người, nhưng cũng không phải là yêu xà.
Nhưng rốt cuộc có phải là nhi tử của Bạch gia hay không, hiện tại y cũng không thể xác định.
Không ai biết, tiên giới đã sụp đổ nay lại tái tạo, thiên đạo tái khởi, vô số tiên quân chuyển thế, y là con rồng duy nhất hạ phàm.
Ban đầu thượng giới sắp đặt y đầu thai ở thôn quê, theo mệnh số ban đầu, y nhanh chóng trở thành cô nhi, vài năm sau sẽ nhập tông môn đứng đầu tiên sơn Doanh Châu, Huyền Kiếm Môn bái sư, từ đó một lòng tu luyện, cuối cùng trải qua kiếp nạn liền có thể thăng thiên phục vị.
Theo mệnh số này, y quả thực rất có thể không phải là hài tử của Bạch gia.
Nhưng trong cuốn sách đó, mệnh số của y và mệnh số ban đầu đã hoàn toàn khác biệt, không chỉ xa rời tông môn, còn trở thành bàn đạp của nhân vật chính.
Trong sách, nhân vật chính nhiều năm sau phản công lên trời, thượng giới lúc này mới phát hiện thần long thực ra bị nhầm lẫn gϊếŧ chết, mà nhân vật chính là nhờ ăn kim đan của thần long mới bước vào tiên đạo, nhưng họ lại cười xoà bỏ qua, thậm chí phong hiệu ban đầu của thần long cũng giao cho Tống Dĩ Minh...
Rõ ràng, y đã bị thay đổi mệnh cách.
...Rốt cuộc là kẻ khốn kiếp nào đã âm mưu hại y?!
Mỗi khi nghĩ đến đây, mặt Bạch Chiêu Hoa lại một mảng âm u.
Nếu không phải ý thức sâu nhất của y trong lần rơi xuống nước dần thức tỉnh, có lẽ y cũng chẳng còn sống được mấy ngày nữa.
Ban đầu, y đồng ý dùng long giác bảo vệ linh nhãn để bảo đảm bình an cho một phương, nhưng đổi lại lại là sự tính toán như vậy...