Trong cuốn sách đó, sau khi y chết, người duy nhất hưởng lợi là Tống Dĩ Minh.
Chính xác hơn, vì cái chết của y, Tống Dĩ Minh trong sách mới bước vào tiên đạo.
Nếu không phải có ký ức mười bảy năm chung sống với Tống Dĩ Minh, y đã nhận định Tống Dĩ Minh là kẻ chủ mưu hãm hại mình rồi.
Nếu là Tống Dĩ Minh, nhiều năm qua, cơ hội để hắn ta ra tay với y quá nhiều.
Hơn nữa, vì kim đan của y mà bước vào tiên đạo, điều này cũng chứng tỏ Tống Dĩ Minh chỉ là một người bình thường, một phàm nhân, lấy đâu ra năng lực thay đổi mệnh cách của y?
Khả năng lớn nhất, chính là y và Tống Dĩ Minh đều là quân cờ của kẻ chủ mưu đứng sau.
Y nghĩ đến đau đầu, tức giận uống một ngụm nước, lại nằm trở lại giường.
Mặc kệ là ai, đợi tìm lại được long giác, hừ hừ hừ...
Ngày hôm sau, Bạch Chiêu Hoa lập tức phái người đến đáy vực nơi Tống Dĩ Minh trong sách rơi xuống tìm kiếm, nói rằng có bảo vật rơi xuống đó.
Chẳng mấy chốc đáy vực đã bị lục soát hết, chẳng có gì cả.
Ở đó đầy rẫy cây cỏ, địa thế hiểm trở, lại không thông đại đạo, không thể có ai đi qua, càng không thể có ai cư ngụ, gia nhân chỉ cho rằng dã thú đã tha bảo vật của thiếu gia đi, cũng báo lại như vậy.
Bạch Chiêu Hoa cười lạnh trong lòng, càng thêm chắc chắn rằng cao nhân giúp Tống Dĩ Minh ở đáy vực trong sách chính là kẻ khốn thay đổi mệnh cách của y, lập tức gọi Tống Dĩ Minh đến, không nói hai lời, dẫn một đám người đi thẳng đến chỗ đó.
Tống Dĩ Minh biết y gần đây bệnh tình thất thường, cũng không dám nói nhiều, chỉ đứng bên cạnh nghe y phân phó.
Bạch Chiêu Hoa ngồi trên lưng ngựa, cao giọng nói: "Nhảy xuống."
Chưa kịp để Tống Dĩ Minh phản ứng, gia nhân đã mang một cuộn dây thừng quây quanh hắn ta.
Đây là muốn gϊếŧ hắn ta!
Tống Dĩ Minh kinh hoàng, với tiền lệ của Ngụy Hổ, hắn ta không cho rằng Bạch Chiêu Hoa đang đùa, liều mạng giãy giụa, đột nhiên nghe thấy gia nhân bên cạnh nói: "Dây thừng đủ dài cho ngươi xuống, có gì xảy ra ngươi kêu lên một tiếng, khi xuống cẩn thận khe hở trên vách đá, thiếu gia nói thứ bị rơi là một chiếc khoá vàng, ngươi phải nhìn kỹ!"
Trong lúc nói, đầu dây còn lại đã được những người khác buộc vào cây thông gần đó, cùng nhau kéo.
"......"
Tống Dĩ Minh buộc chặt dây thừng, men theo vách đá leo xuống.
Một canh giờ sau, nam nhân hoàn toàn không có chút thương tổn, nhưng cũng tay không leo lên: "Chẳng có gì cả."
Bạch Chiêu Hoa không bất ngờ, kích hoạt sự trợ giúp của cao nhân rõ ràng không phải là địa điểm này.
Nếu kẻ chủ mưu muốn giúp Tống Dĩ Minh thông suốt kinh mạch, mười bảy năm qua có thừa cơ hội, nhưng lại xuất hiện lúc Tống Dĩ Minh sắp chết... Đối phương muốn gì, chẳng qua là một Tống Dĩ Minh bị dồn vào đường cùng, cuối cùng nảy sinh ý định gϊếŧ Bạch Chiêu Hoa để phản công.
Bạch Chiêu Hoa không nhìn thêm bóng dáng người đó, thúc ngựa quay đầu: "Về phủ!"