Bạch Chiêu Hoa liếc nhìn hắn ta, rõ ràng giận dữ, lập tức xốc chăn lên, không nói hai lời đã đá hắn ta ra: "Tên khốn nhà ngươi, lấy danh ta đi ra oai, ta thấy ngươi sớm sống không kiên nhẫn nữa rồi, còn mặt mũi hỏi ta?" Cơn giận bùng lên, người cũng có sức, bất chấp Ngọc Thư ngăn cản, xuống giường đá người lật nhào: "Đến đây! Giữ chặt hắn cho ta, đánh chết hắn! Chừa một hơi giao cho nha môn."
Không xa, Tống Dĩ Minh đã nhìn ngây người. Đây là chuyện gì?
Nha hoàn trong phòng nhỏ giọng đến giải thích: “Mới hồi này, thiếu gia nói mơ thấy quỷ quái đến kêu oan, tỉnh dậy bất an nên lập tức sai người tra xét phòng của Ngụy Hổ, ngươi đoán xem thế nào? Tìm thấy thư mật qua lại với quan viên Dự Châu! Tên này tâm địa độc ác, năm ngoái về quê đầu độc chính thê ở Dự Châu, bị nhạc phụ phát hiện điểm đáng ngờ, báo lên nha môn, hắn ta lại lấy thân phận thầy của tương lai Quốc Công Gia đè vụ án này xuống, chính thê của hắn ta trong mơ đến đòi mạng thiếu gia..."
Tống Dĩ Minh nhíu mày, nhưng nghĩ đến hành vi tác phong ngày thường của Ngụy Hổ, làm ra chuyện này cũng không kỳ lạ.
Nha hoàn tiếp tục thì thầm: "Không chỉ vậy, Ngụy Hổ thường xuyên lúc uống rượu nói xấu thiếu gia chúng ta. Có một nữ quỷ nơi phong hoa tuyết nguyệt cũng xuất hiện trong mộng thiếu gia, nói muốn xem cái người ba chân mèo mà lại tưởng võ công cái thế cỏn con là trông thế nào."
Tống Dĩ Minh: "......" Hắn ta khó mà không nghi ngờ, đây mới là nguyên nhân khiến Bạch Chiêu Hoa giận dữ như vậy.
Không bao lâu Ngụy Hổ bị lôi đi.
Tống Dĩ Minh tự nhận hành sự quang minh lỗi lạc, dù kế hoạch đối phó Biện Thành Tục bằng thủ đoạn âm hiểm cũng chỉ là mời đối phương ra tỉ thí, lúc thua kịp thời kéo đối phương cùng rơi xuống nước. Y chưa từng hại người, không đến mức có quỷ hồn đến tìm thiếu gia nhỏ này kêu oan, nên chờ đối phương nói chuyện.
Bạch Chiêu Hoa tất nhiên không mơ thấy quỷ kêu oan, y xử lý Ngụy Hổ, ngoài việc nhìn thấy trong sách những việc làm của hắn ta ở Dự Châu, còn một lý do khác — đi truy đuổi Tống Dĩ Minh và quyết định diệt khẩu, cũng là ý của Ngụy Hổ.
Ngụy Hổ biết, nếu Bạch Chiêu Hoa không phải là thân nhi tử của phủ Quốc Công, tiền đồ của hắn ta nhất định sẽ bị ảnh hưởng. Nên khi Bạch Chiêu Hoa sai hắn ta bắt Tống Dĩ Minh, hắn ta đã tự ý đẩy người xuống vực.
Tên khốn này gián tiếp hại chết y!
Y và Tống Dĩ Minh cùng lớn lên, biết rõ tính cách của Tống Dĩ Minh, nếu thật muốn đối phương giữ kín miệng, hoàn toàn không cần lấy mạng đối phương, dù phải đến bước đó, cũng không thể sai người khác! Điều này chẳng phải càng thêm người biết y là thiếu gia giả sao? Còn để lại bằng chứng gϊếŧ nghĩa huynh cho người ta.
Tóm lại, y phải xử lý sạch sẽ độc trùng bên cạnh trước.
Đá người xong rất mệt, Bạch Chiêu Hoa nằm lại giường thở dốc, liếc nhìn người đàn ông trước cửa: "Phụ thân nói ngươi muốn thay ta xả giận?"
Tống Dĩ Minh: "... Phải."
Bạch Chiêu Hoa: "Vậy ngươi hãy tìm một cái vực nhảy xuống đi."
"..."