Hoàn Hảo Thế Thân

Chương 11: Sự kiện năm đó dần hé lộ

Editor: Trang Thảo (TTTTTT).

Tây Hoa Entertainment trong ngành có địa vị thế nào?

Hiện tại, nó được công nhận là một trong những công ty giải trí lớn nhất cả nước, được hậu thuẫn bởi Tập đoàn Tây Hoa và đã sinh ra "một ảnh đế và hai ảnh hậu". Nếu Tạ Quan gia nhập Tây Hoa Entertainment, quản lý cũ Vương Triết sẽ phải tôn trọng cậu trong lần gặp mặt tiếp theo.

“Cái này, chuyện này cũng quá…” Tạ Quan có vẻ bối rối, “Anh có thực sự biết ông chủ Tây Hoa không? Không, ý tôi là… anh nói có thật không?”

Hoắc Minh Quân lúc đầu còn cảm thấy buồn cười khi thấy cậu sững sờ, nhưng càng nghe càng sai. Anh cong ngón tay gõ lên bàn, vẻ mặt nghiêm túc. "Tạ Quan, cậu có hiểu lầm gì không?"

Anh cả của ông chủ Diệp và phó chủ tịch tập đoàn Tây Hoa - Diệp Quân khi nhìn thấy anh phải gọi một tiếng Hoắc tiên sinh. Nhà họ Hoắc và nhà họ Diệp đã là bạn bè nhiều năm, việc sắp xếp một người chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng thằng nhóc này lại nghi ngờ anh!

“Không, không,” Tạ Quan vội vàng xin lỗi, “Hoắc tiên sinh giúp đỡ người khác làm niềm vui, sao tôi dám hiểu lầm anh, hahaha…”

Hoắc Minh Quân hơi thở nghẹn lại trong cổ họng, anh có linh cảm nếu con gấu này ở lại thêm một lát nữa thì cả buổi sáng của anh sẽ bị cậu hủy hoại.

Anh gửi địa chỉ email cho Tạ Quan và nói: "Quay lại gửi sơ yếu lý lịch cho tôi. Sau đó nhân viên Tây Hoa sẽ liên hệ trực tiếp với cậu. Còn gì nữa không? Hãy biến khỏi tầm mắt tôi càng sớm càng tốt."

Tạ Quan mỉm cười cảm ơn lần nữa rồi đứng dậy ra về. Hoắc Minh Quân gọi Chung Hòa Quang vào tiễn khách. Khi những người khác rời khỏi văn phòng, anh không thể tiếp tục tập trung vào công việc, dựa lưng vào ghế, nghĩ tới lời nói và hành động của Tạ Quan, không khỏi lắc đầu mỉm cười.

Nhưng khi anh mỉm cười, chua xót trong l*иg ngực từ từ tràn ra như thủy triều vô tận.

Thực sự quá giống nhau.

Anh luôn nghĩ về người đó, nếu còn sống, liệu cậu có trông giống như thế không: khuôn mặt, đường nét, những cử động nhỏ của lông mày, độ cong của mắt và môi khi cậu ta cười.

Cậu có thể không thông minh, không đáng yêu nhưng chỉ cần còn sống thì cậu sẽ có Hoắc Minh Quân che chở, sống một cuộc đời vô tư.

Con đường chưa kịp trải nhựa thì cỏ dại đã mọc um tùm; câu chuyện chưa kịp kể thì trang tiếp theo đã bị xé bỏ.

Cho dù Hoắc Minh Quân có cố gắng hết sức để bù đắp, thậm chí còn mở rộng sự đền bù lên Tạ Quan có vẻ ngoài tương tự thì rốt cuộc người đã ra đi cũng không cảm nhận được gì.

Dù có làm bao nhiêu đi chăng nữa, thì cũng chỉ có thể an ủi người còn sống mà thôi.

Hoắc Minh Quân đang miên man suy nghĩ thì Chung Hòa Quang đã tiễn khách xong và gõ cửa bên ngoài. Anh thu hồi suy nghĩ, tập trung vào màn hình máy tính, lớn tiếng nói: “Mời vào.”

"Sếp."

Chung Hòa Quang đang đứng trước bàn làm việc, Hoắc Minh Quân đang chờ cậu nói tiếp theo của hắn, hồi lâu không nghe thấy gì, không khỏi kỳ quái ngước mắt nhìn đối phương: "Có việc gì? Ấp a ấp úng, có việc liền nói."

Chung Hòa Quang hiếm khi làm ra vẻ muốn nói lại thôi trước mặt anh, nhưng thái độ này khiến Hoắc Minh Quân trở nên nghiêm túc.

Trợ lý số một ổn định này hiếm khi có một chút do dự: "Vừa rồi có điều gì đó kỳ quái, nhưng tôi không chắc lắm. Mời cậu nghe thử."

“Tôi nhớ cậu nói sau khi xảy ra tai nạn cậu đã bị giữ lại bệnh viện để điều trị, mọi chuyện sau đó đều do chú hai Hoắc lo liệu” hắn dừng lại, nhìn sắc mặt càng ngày càng xấu của Hoắc Minh Quân, bình tĩnh nói tiếp. "Bao gồm cả tin tức về cái chết của người đó, ông ấy cũng đã báo cáo nó sau khi tận mắt chứng kiến."

"Cậu nghi ngờ cái gì?” Hoắc Minh Quân lạnh lùng nói: “Ngoài ông ta ra, tại hiện trường còn có những người khác. Người của ông ta, cảnh sát và pháp y có thể chứng minh người đó quả thực đã chết.”

Chuyện mười năm trước là vảy ngược của Hoắc Minh Quân, khi chạm vào sẽ nổ tung. Nhưng Chung Hòa Quang đã bắt đầu, chỉ có thể kiên trì nói tiếp: “Đó không phải là điều tôi muốn nói, có lẽ anh không để ý. Hôm nay khi tôi đưa Tạ Quan đến văn phòng của anh, chú hai Hoắc đã gặp mặt cậu ấy."

Người đến nói chuyện với Hoắc Minh Quân sáng nay là con thứ hai của nhà họ Hoắc, chú ruột của Hoắc Minh Quân - Hoắc Trung Đình. Mối quan hệ của người này với Hoắc Minh Quân không tốt. Đương nhiên toàn bộ nhà họ Hoắc có quan hệ tốt với Hoắc Minh Quân chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Con trai Hoắc Trung Đình bị Hoắc Minh Quân buộc phải rời Châu Âu vì vướng vào vụ án năm đó, không dám về nước. Hoắc Trung Đình không thể nói là không hận Hoắc Minh Quân, nhưng là cấp dưới ông cũng chỉ có thể nuốt hận mà cúi đầu trước tiểu bối này.

Thế hệ cha Hoắc Minh Quân hầu như ai cũng hèn nhát, nhưng ở thế hệ của anh, ai cũng có tham vọng. Hoắc Minh Quân trong thâm tâm biết rằng chú hai không thể tạo ra sóng gió lớn gì nên ra hiệu cho Chung Hòa Quang tiếp tục: "Cho nên?"

"Cậu sẽ chú ý đến cậu Tạ, thậm chí còn yêu cầu tôi kiểm tra, vì cậu ấy trông giống người hồi đó,” Chung Hòa Quang nói: "Cậu là người duy nhất từng tiếp xúc với người đó và cậu nhớ rõ hơn ai hết. Ngay cả cậu cũng không dám đưa ra kết luận về cậu Tạ, nghĩa là ngoại hình của cậu ấy giống tám mươi chín mươi phần trăm phải không?”

Ánh mắt Hoắc Minh Quân chợt lạnh lùng.

Trong phòng làm việc yên tĩnh đến lạ thường, Chung Hòa Quang suy nghĩ kỹ rồi chậm rãi nói: "Chú Hoắc không nhận ra cậu Tạ, cũng không thèm nhìn đến lần thứ hai. Điều này có phải hơi vô lý không?"

Hoắc Minh Quân lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Quan, bàng hoàng đến mức chặn lại hỏi, vậy còn Hoắc Trung Đình năm đó đích thân xác nhận cái chết của người đó, bây giờ nhìn thấy Tạ Quan. Tại sao lại không tỏ ra ngạc nhiên?

Hoắc Minh Quân kể: “Năm đó xảy ra một vụ tai nạn, cha tôi bị cấm túc. Ông nội tôi gửi chú hai về tỉnh H để giải quyết hậu quả. Dù con trai ông ấy cũng có liên quan nhưng mãi về sau mới phát hiện ra. Ông ấy không có lý do gì để làm điều gì đó với một gia đình nông dân mà ông ấy chưa từng gặp mặt.”

“Và…” Anh nhắm mắt lại, bình tĩnh nói “Sau đó họ kể với tôi rằng đứa trẻ bị rơi xuống vực và cơ thể bị vỡ vụn đến mức không thể nhận dạng được. Danh tính cuối cùng đã được xác nhận thông qua việc so sánh quần áo và DNA. Hoắc Trung Đình có thể không nhận ra Tạ Quan là chuyện rất bình thường, dù đã xem ảnh và đến hiện trường nhưng có thể ông ấy đã quên mất vì đã quá lâu rồi.”

Chung Hòa Quang nói: “Nếu là người bình thường thì mười năm sau không nhận ra được là chuyện hiển nhiên. Nhưng người đó là người quan trọng nhất trong toàn bộ sự việc, và việc này đã được chú Hoắc xử lý. Ngay cả khi ông ấy không cố tình nhìn vào, thì sau sự việc vẫn sẽ để lại ấn tượng sâu sắc cho ông ấy.”

Hoắc Minh Quân cau mày nói: "Ý cậu là Hoắc Trung Đình chỉ giả vờ như không biết Tạ Quan? Ông ấy đang muốn làm gì? Hay cậu cho rằng Tạ Quan có gì đó không ổn?"

Chung Hòa Quang lắc đầu, vẻ mặt nghiêm nghị: “Tôi không biết chuyện lúc đó xảy ra nên không thể giả định được. Nhưng sếp, ý tôi là… chú Hoắc không biết cậu Tạ, có thể là sự thật.”

Trong câu nói này ẩn chứa một sự phỏng đoán cực kỳ khủng khϊếp. Hắn còn chưa nói xong, sắc mặt Hoắc Minh Quân đã hoàn toàn thay đổi.

“Đã mười năm trôi qua kể từ khi chuyện này xảy ra,” anh nhìn chằm chằm vào Chung Hòa Quang, giọng nói trong trẻo và lạnh lùng như một lưỡi dao sắc bén sượt qua thái dương, “Tôi sẽ không cho phép người khác quấy rối sự bình yên của cậu ấy, bất kể là ai, không quan trọng là lý do gì."

"Cậu có thể đi ngay bây giờ."

Chung Hòa Quang biết rõ tính khí của Hoắc Minh Quân và hiếm khi can thiệp vào đời tư của anh, cũng sẽ không trực tiếp mâu thuẫn với anh khi anh mất bình tĩnh. Hôm nay, hắn giẫm lên hai điểm ấy cùng một lúc.

"Sếp..."

"Đi ra ngoài.” Hoắc Minh Quân ngước mắt lên, rõ ràng là tức giận, "Thế nào, không đi?”

Chung Hòa Quang không biết lấy can đảm từ đâu mà trả lời ngay tại chỗ: "Cậu đã cảm thấy chuyện này kết thúc, vì sao còn muốn nâng Tạ Quan? Tạ Quan có giống cũng không phải người kia, cậu cần gì phải nắm lấy một cái thế thân không buông?"

Hoắc Minh Quân giận dữ hét lên: "Chung Hòa Quang!"

Trước sự tức giận của cấp trên Chung Hòa Quang trực tiếp và trịnh trọng nói: "Báo ân Tạ Quan, sếp Hoắc, xin lỗi tôi không hiểu anh đã bỏ xuống hay vẫn còn hi vọng.”

Hoắc Minh Quân giơ tay, một tập hồ sơ đập thẳng vào ngực Chung Hòa Quang. Hơn chục tờ giấy trắng văng tứ tung, bay khắp sàn nhà.

Tờ giấy rơi xuống, để lộ bộ mặt lạnh lùng vô nhân đạo của Hoắc Minh Quân sau bàn làm việc.

“Không đến lượt cậu nhúng tay vào những gì tôi sẽ làm” anh nói "Cậu sẽ bị đình chỉ một tuần và về nhà kiểm điểm, tiền thưởng của cậu sẽ bị trừ nửa năm."

Tây Hoa Entertainment hành động nhanh chóng, Tạ Quan nhận được thông báo ngay ngày hôm sau, yêu cầu cậu đến trụ sở công ty để phỏng vấn.

Thái độ làm việc của đối phương làm cho cậu rất yên tâm, Tạ Quan sợ Hoắc Minh Quân bắt chước đại gia muốn bao dưỡng ngôi sao nhỏ, trực tiếp đổ tiền bạc và tài nguyên vào người cậu.

Vào ngày phỏng vấn, Tây Hoa có 3 người gồm một người đại diện, một giám đốc nghệ sĩ và một phó chủ tịch phụ trách nghệ thuật biểu diễn. Tạ Quan đã được Hoắc Minh Quân thông báo từ trước nên không lo lắng và trả lời trôi chảy các câu hỏi của người phỏng vấn. Sau khi một vài câu hỏi, vẻ mặt của đối phương dần dần dịu đi.

Là một nghệ sĩ, kị nhất là luống cuống và không giữ được bình tĩnh. Tạ Quan đã trải qua rất nhiều điều trong khoảng thời gian này nên tính tình điềm tĩnh hơn trước rất nhiều khiến cậu được người phỏng vấn đánh giá cao.

Đạo diễn cúi đầu, lật qua thông tin cá nhân, thản nhiên khen ngợi: “Sơ yếu lý lịch được làm rất đẹp.”

Tạ Quan có chút kinh ngạc, lễ phép cười nói: “Cám ơn.”

Với trình độ máy tính mèo quào của Tạ Quan, cậu hoàn toàn dựa vào các mẫu có sẵn của phần mềm để tạo sơ yếu lý lịch cho mình. Nhưng cậu lại nhận được lời khen ngợi của giám đốc nghệ sĩ? Có lẽ Hoắc Minh Quân đã tìm người sửa giúp cậu.

Lâm Dao, nữ quản lý duy nhất ngồi giữa, hỏi: “Tôi thấy cậu đã làm qua diễn viên đóng thế võ thuật. Cậu có kỹ năng võ thuật gì không?”

Tạ Quan cho biết: “Tôi không học một cách có hệ thống. Tôi chỉ học một số động tác từ người hướng dẫn trong quá trình quay phim. Diễn xuất trong các bộ phim võ thuật thông thường không có vấn đề gì cả.”

Đại diện Lâm hỏi: "Cậu có thể biểu diễn cho chúng tôi xem được không?”

Tạ Quan đứng dậy cởϊ áσ vest, nới lỏng cà vạt, xắn tay áo lên một chút, cử động cổ và cổ tay. Cậu được coi là một võ sĩ bán chuyên nghiệp, với thân hình cao gầy, khuôn mặt tuấn tú và những động tác giản dị của cậu đầy sức quyến rũ. Nó mang nét quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành, khác hẳn với các chàng trai kẻ mắt có khuôn mặt xinh đẹp.

Đôi mắt của người đại diện sáng lên. Cậu ấy có ngoại hình đẹp, kỹ năng tốt. Cậu ấy sẽ được gọi là chồng chỉ sau vài phút sau khi ra mắt.

Ba người phỏng vấn nhìn nhau, mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình.

Trong tay không có dụng cụ phù hợp nên Tạ Quan tập ngay tại chỗ. Đây là bộ kỹ thuật đấm bốc do chính tay cậu biên soạn. Trong đó không có gì mới mẻ. Chủ yếu là võ công Vịnh Xuân, pha trộn một chút với Sanda Thái Quyền và các võ thuật hiện đại khác, hiệu quả chiến đấu thực tế không tốt, nhưng động tác uyển chuyển như nước, không nhanh cũng không chậm; di chuyển như gió, sấm sét tạo thành những động tác rất đẹp mắt.

Mấy người lâu năm trong ngành chỉ nhìn thoáng qua là biết trình độ của cậu vượt xa các diễn viên bình thường, lập tức có cảm giác như nhặt được kho báu. Tinh Huy quả thực chính là "Thiên Lý Nhãn" nổi tiếng trong ngành chọn người rất chuẩn, nhưng đáng tiếc hầu hết đều được dùng để may quần áo cưới cho người khác.

Tạ Quan chính là nghệ sĩ được công ty yêu cầu họ phải phỏng vấn. Ban đầu các nhà quản lý cho rằng buổi phỏng vấn chỉ là hình thức, sẽ xem ai xui xẻo nhận được cậu. Nhưng không ngờ Tạ Quan là viên ngọc thô cần được mài dũi, nên tất cả họ đều háo hức muốn thử.

Lâm Dao là người đầu tiên nhắm đến cậu, lần này không cho người khác cơ hội, cô cười nói: “Vừa đúng lúc, tôi có một kịch bản ở đây, là dự án trọng điểm được công ty đầu tư trong năm nay. Câu chuyện về đội võ thuật trẻ. Đạo diễn đang thực hiện. Hãy chọn một vai diễn cậu muốn, tôi có thể mời cậu đi thử vai."

Hai người còn lại há hốc mồm, ánh mắt dán chặt vào Tạ Quan.

Tạ Quan cảm thấy vô cùng hoang mang, hít một hơi thật sâu, đứng dậy cúi đầu trịnh trọng chào những người phỏng vấn.

"Xin cảm ơn công ty đã đồng ý bồi dưỡng tôi."