Editor: Trang Thảo (TTTTTT).
Sau khi thống nhất thời gian ký hợp đồng và thử vai, Tạ Quan rời khỏi Tây Hoa Entertainment. Cậu nhịn không được gọi điện thoại cho Hoắc Minh Quân.
Tạ Quan rất vui vẻ nhưng sau khi điện thoại được kết nối mới nhận ra không ổn. Hoắc Minh Quân là một người trăm công nghìn việc, Tạ Quan cậu có tư cách gì mà tự tiện làm phiền anh?
Thật kỳ lạ, trước đây mỗi lần nhìn thấy Hoắc Minh Quân, Tạ Quan chỉ muốn trốn đi thật xa. Nhưng bây giờ khi có tin vui, người đầu tiên cậu muốn chia sẻ lại là anh, cậu không biết mình đã uống nhầm thuốc gì?
Có lẽ bởi vì được Hoắc Minh Quân giúp đỡ nhiều lần, cho nên Tạ Quan nhận định rằng anh là một người trong nóng ngoài lạnh và có một trái tim ấm áp. Nhưng mối quan hệ giữa hai người lại rất kỳ lạ: nếu gọi là bạn bè, thì có vẻ như Tạ Quan tự mình đa tình; còn nếu gọi là đối tác, thì lại không quang minh lỗi lạc. Mối quan hệ này càng giống như một tình nhân nhỏ muốn ôm đùi kim chủ - CMN thật là xấu hổ.
Tạ Quan còn chưa kịp quay đầu là bờ bấm tắt cuộc gọi, Hoắc Minh Quân đã nhấc máy: "Tạ Quan? Có chuyện gì vậy?"
“Không có gì” Tạ Quan cười, giả vờ thoải mái nói “Tin tức tốt, tôi đã kí hợp đồng với Tây Hoa Entertainment nên muốn gọi điện cám ơn anh.”
Hoắc Minh Quân im lặng, liếc nhìn mấy người quanh bàn hội nghị, ra hiệu cho Lục Minh đang ghi chép, tạm dừng cuộc họp và đi ra ngoài nghe điện thoại.
“Đó là một tin tuyệt vời” anh ấy nói một cách bình thản "Cậu chỉ gọi điện thoại và nói cảm ơn thế thôi à?”
Tạ Quan ngơ ngác: "Chứ còn gì nữa?”
Hoắc Minh Quân từng bước dụ dỗ: "Ít nhất phải thể hiện sự chân thành của cậu."
Tạ Quan lúng túng túm tóc, lắp bắp hỏi: “Vậy anh muốn thế nào… làm sao có thể coi là chân thành?”
"Cậu hỏi tôi?” Hoắc Minh Quân ngả người ra sau, thong thả dựa vào vách kính nhẵn nhụi "Nếu tôi đưa ra yêu cầu, tôi sẽ không cảm nhận được sự chân thành của cậu."
“Không có” Tạ Quan phủ nhận, chân thành nói: “Trước mặt anh sao tôi dám qua loa được?”
Hoắc Minh Quân cười tủm tỉm: "Đừng giả bộ ngoan ngoãn. Tôi đang họp nên tạm thời không thể nói chuyện lâu được. Nghĩ kỹ rồi thì gọi lại cho tôi.”
Ác quỷ trong lòng Tạ Quan chợt xuất hiện muốn đẩy Hoắc Minh Quân xuống đất, vừa đánh thật mạnh vào mông vừa chửi: “Sao mày lại khó chiều thế hả?!”
"Đúng rồi,” cậu chợt nhớ ra điều gì đó, “Hôm nay người phỏng vấn khen sơ yếu lý lịch của tôi rất đẹp. Có phải anh…?”
Hoắc Minh Quân liếc nhìn vào phòng họp, vội vàng ngắt lời: "Tiện tay thôi, cậu cứ về suy nghĩ làm sao để cám ơn tôi là được. Lục Minh đến giục rồi tôi cúp máy đây."
Ác quỷ trong lòng Tạ Quan không thể tin nổi ngừng lại.
Tổng giám đốc Hoắc tuy hơi lạnh lùng và kiêu ngạo nhưng nhìn chung anh ta là một người tốt.
Hoắc Minh Quân trở lại phòng họp với vẻ mặt bình tĩnh tiếp tục cuộc họp, nhưng Lục Minh tinh tường nhận ra trạng thái của sếp có vẻ hơi khác so với vừa rồi.
Ai ngu dốt đến mức cho sếp uống thuốc lắc vào thời điểm quan trọng này?
Lục Minh một bên tuyệt vọng ghi lại lời nói thao thao bất tuyệt của phó chủ tịch, một bên đau đớn cầu xin ông trời hãy trả lại Đại Ma Vương tàn nhẫn ban đầu lại cho hắn. Đại Ma Vương ơi, làm ơn ngắt lời ông ta đi mà.
Cuộc họp vừa kết thúc, Lục Minh đánh máy biên bản cuộc họp rồi đưa cho Hoắc Minh Quân. Sau đó xin phép đi vệ sinh, lấy điện thoại ra báo cáo tình hình chiến sự cho hai đồng chí.
Phương Hồi đang uống cà phê trong phòng trà, cô thản nhiên liếc nhìn Wechat rồi đột nhiên ho khù khụ.
Phương Hồi: [Khốn kiếp! Không thể nào là người kia... Gọi anh @ Chung Hòa Quang.]
Lục Minh: [Trong giờ họp, chỉ vì một cú điện thoại mà Đại Ma Vương đã tạm dừng cuộc họp suốt 4 phút 32 giây. Đúng là một tình yêu khiến cả thế giới rung động.]
Phương Hồi: [Nhưng chẳng phải anh cả của chúng ta ngày hôm kia vừa bị ông chủ cho về vườn làm ruộng sao? Dù không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra nhưng em vẫn thấy tiếc cho anh cả.]
Chung Hòa Quang.
Chung Hòa Quang: [Đến.]
Chung Hòa Quang: [Chuyện gì đã xảy ra với Tạ Quan?.]
Lục Minh: [Trong cuộc họp hôm nay, sếp đã ném một loạt phó tổng giám đốc trong phòng họp qua một bên và ra ngoài nghe điện thoại. Em đoán đó là Tạ Quan.]
Phương Hồi: [Em cược một quả dưa chuột là điện thoại của Tạ Quan.]
Chung Hòa Quang: [Tại sao hai người lại chat trên Wechat trong giờ làm việc?]
Lục Minh: [Ở đây yên tĩnh quá.jpg.]
Phương Hồi: [Lại một thông tin nữa. Hôm qua em đến phòng làm việc của sếp và vô tình nhìn thấy màn hình của anh ấy. Mọi người có đoán được anh ấy đang làm gì không?]
Phương Hồi: [Anh ấy đang chỉnh sửa sơ yêu lý lịch!!!]
Phương Hồi: [Tin được không? Sếp tự tay chỉnh sửa sơ yếu lý lịch!]
Lục Minh: [Sợ hãi, tôi nhặt con cá chép nhỏ của mình lên.jpg.]
Chung Hòa Quang: [Hai cô cậu sợ anh ở nhà làm ruộng cô đơn nên muốn qua đây cùng anh phải không?]
Phương Hồi: [Anh cả, em cả gan hỏi một câu. Có phải anh không sợ chết khuyên sếp đừng ham mê nam sắc nên bị tên hôn quân đó đuổi về nhà không?]
Chung Hòa Quang: [Đừng nói nhảm nữa.]
Lục Minh: [Chẳng lẽ anh nhắc đến cái người mà ngay cả tên cũng không được nhắc tới...?]
Phương Hồi: [Ai cơ?] [Hóng hớt.jpg.]
Lục Minh: [Anh cả?]
Lục Minh: [Nếu anh không nói, em coi như anh thừa nhận.]
Phương Hồi: [Anh đang nói về ai vậy?]
Lục Minh: [Em không biết đâu.]
Phương Hồi: [A? Ai vậy?.]
Phương Hồi: [Anh cả! Anh hai! Người đâu rồi?!]
Dò biển dò sông nhưng tâm Hoắc Minh Quân khó dò. Sau khi suy nghĩ, Tạ Quan cuối cùng cũng hiểu được ẩn ý của anh: Anh muốn sự “chân thành” của Tạ Quan, nhưng đó không thể là thứ có thể đo được bằng tiền.
Hoắc Minh Quân chẳng thiếu thứ gì, nếu nói trên người Tạ Quan có cái gì đáng giá thì chỉ có "một tấm lòng chân thành".
Chờ đến giờ tan tầm, Tạ Quan gọi điện thoại cho Hoắc Minh Quân.
Hoắc Minh Quân đang soạn tài liệu trong văn phòng, lười biếng hỏi: "Cậu suy nghĩ nhanh thế?”
Tạ Quan ngượng ngùng: "Vâng... đúng rồi, nhưng nó rất đơn giản. Tôi hy vọng anh sẽ không ghét bỏ nó."
Hoắc Minh Quân không hài lòng nói: "Tôi đã giúp cậu một việc lớn, cậu lại trả ơn cho tôi keo kiệt như vậy, cậu thấy có được không?"
"..." Tạ Quan "Cái gì, tôi chỉ đang cố nói cho uyển chuyển chút thôi mà."
"Uyển chuyển?” Hoắc Minh Quân chế nhạo không thương tiếc, rồi hỏi: “Vậy cậu định cảm ơn tôi như thế nào?”
Tạ Quan do dự nói: "... Tôi sẽ đãi anh ăn một bữa cơm."
Hoắc Minh Quân hơi sững sờ.
Anh hỏi lại một cách không chắc chắn: “Ăn cơm?”
"Vâng” Tạ Quan trịnh trọng nói: “Đến nhà tôi, tôi sẽ nấu món gì anh muốn ăn… nhé?”.
Giọng Tạ Quan thay đổi không còn cứng ngắc, cung kính mà trở nên nhẹ nhàng và thân thiết hơn rất nhiều.
Ăn uống là điều quan trọng nhất trong cuộc sống, ngoài nghề đầu bếp, chỉ có những người hết sức thân thiết mới có thể nấu cho nhau những bữa ăn và cùng nhau thưởng thức để bồi dưỡng tình cảm. Đặc biệt nhất là những cặp vợ chồng.
Có người ghi nhớ khẩu vị của bạn và chịu đựng sự kén ăn cũng như mọi sở thích của bạn. Thật dễ dàng cưỡng lại cảm giác thèm ăn nhưng ít ai có thể cưỡng lại được sự ấm áp của một bữa ăn gia đình.
Hoắc Minh Quân cũng không ngoại lệ.
"Cậu nấu cho tôi?” Lông mày anh đột nhiên giãn ra, giống như sau cơn mưa trời lại sáng “Được.”
Tạ Quan không ngờ anh lại dễ nói chuyện như vậy, thở phào nhẹ nhõm: “Anh không thích món gì, đặc biệt thích món gì?”
Hoắc Minh Quân chợt muốn thử cậu, cố ý nói: "Đầu cá kho tiêu cay."
"Không được” Tạ Quan không chút suy nghĩ từ chối “Phế quản mỏng manh của anh chịu không nổi, nếu anh có can đảm thì tôi cũng không dám cho anh ăn cay. Còn gì nữa không?”
Hoắc Minh Quân nghe vậy không khỏi bật cười: "Vậy thì làm đơn giản thôi, tôi không kén chọn đâu."
Tạ Quan hít một hơi như bị đau răng, thì thầm: “Không nhìn thấy.”
Hoắc Minh Quân đặt tay lên trán, không kiềm chế được nụ cười trên khóe môi: "Tôi thấy cậu bây giờ càng ngày càng to gan.”
“Này, anh nhầm rồi, tôi luôn luôn thẳng thắn như vậy,” Tạ Quan hỏi, “Vừa rồi anh mới cười phải không?”
Hoắc Minh Quân nói: "Ừ. Thế nào?"
Tạ Quan "Yo" một tiếng: "Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy anh cười. Cảm giác thật không chân thực. Ngày mai mặt trời mọc đằng Tây hả ta?"
Tạ Quan chợt nổi hứng nói giỡn với Hoắc Minh Quân, vừa ôm điện thoại vừa cười lăn lộn trên giường, đầu bên kia chỉ nghe thấy tiếng Hoắc Minh Quân thở dài: "Cậu đang đùa với lửa."
Tạ Quan: "..."
Chiếc điện thoại di động từ trên trời rơi xuống trúng chính xác vào giữa mặt Tạ Quan.
"Ui da, ui da!"
Tạ Quan bịt mũi đứng dậy, nước mắt lưng tròng. Hoắc Minh Quân không khỏi cười khúc khích từ đầu bên kia điện thoại.
Hiện tại Tạ Quan đang bận chuẩn bị cho buổi thử vai, còn Hoắc Minh Quân đã đình chỉ công việc của Chung Hòa Quang nên anh cũng bận rộn hơn bình thường. Vì vậy lời mời ăn tối tạm thời bị hoãn lại.
Sau khi ký hợp đồng với Tây Hoa Entertainment, công việc của Tạ Quan chính thức được người đại diện Lâm Dao đảm nhiệm. Lâm Dao nhân cơ hội nói chuyện với Tạ Quan về việc thử vai và đến thăm ngôi nhà cậu đang thuê. Cô đã thấy nhiều nghệ sĩ rơi vào hoàn cảnh khó khăn khi mới debut, vì vậy cô không bình luận nhiều về ngôi nhà chật chội và cũ kỹ của Tạ Quan, mà chỉ hứa trong thời gian sớm nhất sẽ giúp cậu xin vào ở trong ký túc xá nghệ sĩ của công ty.
Tạ Quan là người đơn giản, chỉ cần có nơi che mưa che nắng là có thể ngủ được, cho nên cậu cũng không quan tâm lắm về việc này: "Chị Lâm không cần lo, em đã trả tiền thuê nhà ở đây nửa năm, khi hết hạn thì em sẽ chuyển đến ký túc xá của công ty."
Lâm Dao liếc cậu một cái, "Nói nhảm! Đây là khu dân cư, ai cũng có thể vào. Nếu bị paparazzi theo dõi rồi chụp được gì thì sao?"
Tạ Quan vô tư dang tay: “Em có gì đâu mà chụp.”
Lâm Dao lười nói nhảm với cậu: “Nghe nói Bích Hải Triều Sinh đã có giấy phép phát sóng và đang chuẩn bị quảng bá vào dịp nghỉ đông trên các show tạp kĩ. Dù em và Tinh Huy đã chấm dứt hợp đồng nhưng vẫn cần hợp tác với đoàn làm phim để tuyên truyền. Lúc đó em sẽ có cơ hội lộ diện trước công chúng. Hãy chuẩn bị sẵn sàng."
Tạ Quan chỉ có thể đồng ý: “Được rồi, qua năm mới em sẽ chuyển.” Cậu cầm kịch bản trên bàn trà nhỏ, lật sang trang giới thiệu nhân vật: “Em nên thử vai nào? Có cần đặc biệt chú ý gì không?"
"Nam chính Trần Dịch, nữ chính Đường Âu, đều là lưu lượng, em biết không?" Lâm Dao mở ra trang thứ hai, dùng tay chỉ vào danh sách vai phụ "Em phải cố gắng giành lấy vai diễn Hạ Kiều.”
Chú thích: Lưu lượng là chỉ những nghệ sĩ có độ nổi tiếng, phổ biến cao, lượng fan hùng hậu, diễn xuất tùy người.
Kịch bản mà Lâm Dao cho Tạ Quan xem là một bộ phim thần tượng truyền cảm hứng Thiếu Niên Tinh Võ với đề tài thi đấu võ thuật Trung Hoa. Bộ phim kể về các vận động viên võ thuật trẻ đến từ khắp cả nước tham gia tuyển chọn vào đội tuyển quốc gia. Trong quá trình huấn luyện họ cạnh tranh và giúp đỡ lẫn nhau, cuối cùng có được tình bạn và tình yêu. Họ thành lập đội võ thuật Tinh Anh để tranh tài trên đấu trường quốc tế vì danh dự quốc gia. Loại đề tài này khá mới lạ, sâu sắc và có nhiều yếu tố lãng mạn, có khả năng bùng nổ khi công chiếu.
Vai diễn mà Tạ Quan đang nhắm tới là Hạ Kiều, một thành viên đội võ thuật xuất thân từ một gia đình quý tộc. Hạ Kiều có học thức, tính cách mạnh mẽ, ưa cạnh tranh và hơi kiêu ngạo. Lúc đầu Hạ Kiều rất khó hòa đồng nhưng sau đó được nhân vật chính cảm hóa. Hạ Kiều dần dần học được cách đoàn kết và giúp đỡ mọi người, cuối cùng hòa nhập vào nhóm.
“Thiết kế nhân vật khá hay, rất khác biệt nhưng có chút sáo rỗng” Tạ Quan thản nhiên nhận xét khi đọc kịch bản. “Hạ Kiều là một thiên tài trẻ tuổi. Tuy không có hào quang của nhân vật chính nhưng vẫn đủ tự hào và kiêu ngạo khi đứng trước những đội viên khác. Thiên tài vốn dĩ cô đơn. Một đội ngũ tốt là phải biết cách trung hoà các đội viên với nhiều tính cách khác nhau. Đoạn kết buộc Hạ Kiều phải hòa đồng có vẻ hơi dư thừa.”
Lâm Dao kinh ngạc nhìn cậu.
"Thiết kế của nhân vật Hạ Kiều cần phải trẻ đẹp, diễn viên thủ vai phải như một con thiên nga kiêu ngạo” Tạ Quan cười: “Em có hơi già quá không?”
Lâm Dao cho biết: "Đạo diễn Bàng và đạo diễn Hà Quảng Bình là người quen cũ. Chị đã xem trailer phim Bích Hải Triều Sinh trước khi cho em thử vai này. Đừng khiêm tốn, chị nghĩ em sẽ diễn tốt vai diễn này."