Editor: Trang Thảo (TTTTTT).
[Hãy đến công ty chúng tôi vào sáng mai.]
Tạ Quan vừa mới ngủ dậy, khi nhìn thấy tin nhắn không đầu không đuôi này cậu cứ tưởng mình còn chưa tỉnh ngủ.
Cậu nhìn chằm chằm vào dãy số điện thoại lạ này trong một thời gian dài, cuối cùng do dự gửi một dấu chấm hỏi. [?]
Bên kia trả lời tin nhắn rất nhanh, ngắn gọn và đi thẳng vào vấn đề: [Tôi là Hoắc Minh Quân.]
Tạ Quan trượt tay và bị điện thoại đập vào mặt.
Điện thoại di động lại rung lên, Hoắc Minh Quân gửi địa chỉ công ty sang và dặn cậu ngày mai trực tiếp đến quầy lễ tân tìm trợ lý đặc biệt Chung Hòa Quang.
Tạ Quan hỏi: "Tôi có thể hỏi là có chuyện gì không?"
Hoắc Minh Quân vốn dĩ định trả lời, nào ngờ câu hỏi của Tạ Quan đã khơi dậy bản tính tà ác của Đại Ma Vương, anh bèn thừa nước đυ.c thả câu: [Đến đây đi rồi biết.]
Tạ Quan bĩu môi. "Ồ.”
Trụ sở chính của Hằng Thụy nằm trong khu vực trung tâm của Quận Đông, chiếm toàn bộ một tòa nhà văn phòng hạng A, là một tòa nhà mang tính bước ngoặt trong khu vực này. Trước đây Tạ Quan chỉ nhìn thấy nó từ xa khi đi ngang qua, cậu không nghĩ rằng một ngày nào đó cậu sẽ thật sự bước chân vào nơi này.
Lễ tân hỏi cậu tại sao lại đến đây, rồi lịch sự bảo cậu đợi. Sau đó gọi điện cho Chung Hòa Quang, nghe được yêu cầu của đối phương, cô ngạc nhiên ngước mắt nhìn Tạ Quan, và trả lời: “Được rồi. Anh chờ một chút, tôi lập tức đưa anh ấy qua."
Lễ tân đặt điện thoại xuống, nở một nụ cười chuyên nghiệp rồi dẫn Tạ Quan vào thang máy: "Chào anh, xin vui lòng đi theo tôi.”
Lúc này trong tòa nhà có rất nhiều nhân viên đang làm việc, khi nhìn thấy quầy lễ tân dẫn một gương mặt xa lạ vào thang máy dành riêng cho lãnh đạo công ty, họ không khỏi tò mò liếc nhìn thêm vài cái.
Tạ Quan không sợ người ta nhìn mình, nhưng cậu biết đối với một người có địa vị như Hoắc Minh Quân, cậu không xứng làm "bạn” với anh, mà giống như một hạt bụi vô tình vấy bẩn vạt áo.
Anh ta không sợ cậu có mưu đồ gì sao?
Nhân viên lễ tân mỉm cười ấn nút thang máy, Tạ Quan gật đầu cảm ơn, cửa thang máy chậm rãi khép lại, ngặn chặn mọi ánh mắt hiếu kì.
Tạ Quan thở phào nhẹ nhõm, nhưng liếc nhìn chấm đỏ nhấp nháy ở góc trên cùng, cậu cũng không dám thả lỏng quá nhiều.
Thang máy dừng ở tầng 27.
Ngoài cửa có người đang đợi. Hắn ta là một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt trẻ trung nhưng khí chất tương đối ổn định, trong mắt ánh lên một chút dò xét: “Xin chào, cậu Tạ, tôi là trợ lý của Hoắc tổng. Chung Hòa Quang.”
“Xin chào.” Tạ Quan bắt tay hắn, Chung Hòa Quang dẫn cậu đến phòng chủ tịch, vừa đi vừa nói: "Hoắc tổng đang tiếp khách, sợ rằng sẽ phải chờ thêm vài phút nữa. Mời cậu ngồi bên ngoài một lát. Tôi sẽ đi vào thông báo với anh ấy."
Trong lúc hai người đang nói chuyện, cửa phòng làm việc của trợ lý đột nhiên mở ra, Phương Hồi cầm ly nước đi tới, vừa thấy hai người bọn họ liền "A" một tiếng: "Tạ Quan?"
"Phương Hồi" Tạ Quan mỉm cười nói "Thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau."
Phương Hồi thích những người đàn ông có tính tình hiền lành và bao dung. Khi ở Hồng Kông ngoài Hoắc Minh Quân, cô tiếp xúc với Tạ Quan nhiều nhất. Sau khi chia tay họ không cảm thấy gì nhưng khi gặp lại, mối quan hệ của họ đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều. Đối với drama Phương Hồi càng có hứng thú hơn, cô lập tức bỏ qua Chung Hòa Quang và nói chuyện với Tạ Quan một cách thân thiết: “Sao hôm nay cậu lại rảnh rỗi đến đây. Cậu đến đây để gặp sếp à?"
Tạ Quan gật đầu, đang định lên tiếng thì Chung Hòa Quang ở phía sau bỗng ho nhẹ như đang nhắc nhở.
Phương Hồi đứng thẳng người. "À, hai người đang bận, tôi không quấy rầy hai người nữa... Tôi đi đây.”
Nói xong, cô bỏ chạy, chạy nhanh đến mức giống như một cơn gió.
Chung Hòa Quang vẻ mặt bất động, khí lạnh vừa phóng ra đã biến mất, điềm tĩnh nói: "Cậu Tạ, xin mời."
Tạ Quan ngồi trên ghế sofa cầm ly giấy dùng một lần. Trong khi Chung Hòa Quang đi tìm Hoắc Minh Quân, cậu nhìn toàn bộ đồ đạc trong phòng làm việc trong đầu chỉ hiện lên hai chữ "giàu có". Xuất phát từ phép lịch sự căn bản cậu cũng không tò mò nhìn ngó xung quanh. Khi Chung Hòa Quang quay lại, thứ hắn nhìn thấy là Tạ Quan đang nhìn chằm chằm vào tách trà, cả ánh mắt lẫn động tác đều rất chăm chú, cả người yên tĩnh như một bức tranh.
Chỉ điểm này thôi cũng đủ nâng mức đánh giá của Chung Hòa Quang đối với Tạ Quan lên một tầm cao hơn: "Hoắc tổng nói xong rồi, xin mời đi cùng tôi."
Văn phòng chủ tịch chiếm gần 1/4 diện tích sàn và rộng bằng một dãy phòng khách sạn. Ba tòa nhà văn phòng ở khu vực trung tâm đều do ông nội Hoắc Minh Quân xây dựng. Mặc dù phong cách trang trí nội thất của trụ sở Hằng Thụy có nhiều thay đổi, nhưng cách bố trí phòng chủ tịch vẫn được giữ nguyên như khi ông còn nắm quyền.
Trải qua ba thế hệ và nhiều năm thăng trầm, văn phòng này toát lên một cỗ khí thế mạnh mẽ. Văn phòng mang tông màu gỗ tối, nên dù là ban ngày, cũng phải bật đèn, dù vậy căn phòng vẫn toát ra vẻ u ám. Trong những năm gần đây, với sự phổ biến của các chức danh nước ngoài như "giám đốc", "chủ tịch" và "CEO", cũng như phong cách thiết kế Châu Âu. Mặc dù Hoắc Minh Quân có đủ loại đồ nội thất theo phong cách phương Tây nhưng phong cách trang trí không mang theo sự cầu kì mà lại có vẻ gì đó rất mộc mạc và trang nhã.
Tấm thảm dày đã loại bỏ toàn bộ tiếng bước chân nhưng khi Tạ Quan bước đi vẫn không dám thở mạnh. Đi qua phòng khách đến khu vực văn phòng, toàn bộ cửa sổ bằng kính trong suốt từ trần đến sàn rất bắt mắt. Căn phòng trang trí theo sở thích của Hoắc Minh Quân: Hiện đại, chủ yếu là trắng đen, không nhiều đồ đạc nên nhìn tổng thể khá đơn giản, phong cách hoàn toàn giống với tính cách của Hoắc Minh Quân, thậm chí còn... lạnh hơn.
Tạ Quan thầm nghĩ nếu mình làm trợ lý cho Hoắc Minh Quân mà ngày ngày phải đối mặt với người đàn ông này trong căn phòng này thì chắc chắn cậu sẽ bị trầm cảm đến mức không muốn sống nữa.
Đối diện bàn làm việc của Hoắc Minh Quân là một vị khách, một người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da, thấy Tạ Quan đến liền đứng dậy chào tạm biệt. Tạ Quan đi về phía Hoắc Minh Quân, người đàn ông trung niên sắp rời đi, hai người đi ngang qua ở cửa văn phòng. Khoảnh khắc này rất bình thường và tự nhiên, nhưng Chung Hòa Quang đang đứng bên cạnh đột nhiên trong lòng khẽ động.
Hoắc Minh Quân không nhận ra sự thay đổi của Chung Hòa Quang, liền bảo hắn đi tiễn khách, chỉ vào chiếc ghế sofa đối diện và nói với Tạ Quan: “Ngồi đi.”
"Cậu muốn uống cái gì?"
“Không cần phiền phức,” Tạ Quan xua tay, “Xin lỗi vì đã lãng phí nhiều thời gian của anh.”
Giữa hai người có một bầu không khí khó xử và xa lạ, dường như khoảng thời gian ở Hồng Kông chỉ là ảo ảnh, có vẻ như họ chưa từng quen biết nhau.
Hoắc Minh Quân thực sự rất bận rộn, mặc dù bầu không khí này khiến anh cảm thấy không thoải mái, nhưng hiện tại anh chỉ có thể tạm gác qua một bên: "Được rồi, chúng ta bắt tay vào công việc thôi. Công việc của cậu với công ty cũ và Hồng Kông đã kết thúc, bây giờ cậu hoàn toàn tự do. Cậu đã có kế hoạch gì cho tương lai chưa? Có muốn tiếp tục diễn xuất không?"
"Ừm, tôi muốn tiếp tục diễn xuất" Tạ Quan suy nghĩ một lúc rồi cười tự giễu "Dù sao thì tôi cũng không có trình độ chuyên môn gì, tôi không biết gì khác ngoài diễn xuất."
Hoắc Minh Quân nhẹ giọng nói: "Không biết có thể học, đây không phải là lý do. Nếu cậu không muốn rời khỏi giới giải trí, ngoài diễn viên ra còn có nhiều công việc khác."
"Tôi thường không hay nói về "ước mơ" của mình, nghe có vẻ giả tạo. Nhưng anh không phải ai khác, nên tôi sẽ nói thẳng." Tạ Quan hơi nghiêng người về phía trước, làm những động tác nhỏ nhằm che giấu sự xấu hổ của mình: "Tôi... Tôi thực sự thích diễn xuất, không phải vì sự nổi tiếng, cũng không phải hoàn toàn vì tiền, chỉ là thích thôi..."
Hoắc Minh Quân đã gặp qua nhiều người như vậy, nhưng anh không hề tỏ ra coi thường đối với chữ "thích" bình thường của Tạ Quan.
Anh từ chối cho ý kiến: "Tùy cậu.”
"Về sự nghiệp của cậu, tôi có hai lựa chọn ở đây, cậu có thể xem xét" Hoắc Minh Quân tựa người vào ghế với tư thế thoải mái, khuỷu tay nhẹ nhàng đặt trên tay vịn, mười ngón tay đan vào nhau thành hình tháp nhọn "Thứ nhất, tôi có một người bạn làm trong ngành giải trí, công ty khá lớn, không sợ đυ.ng chạm đến ai. Muốn vào thì hãy gửi sơ yếu lý lịch cho tôi rồi kí hợp đồng với công ty của họ sẽ không có vấn đề gì.
Thứ hai, Hằng Thụy có kế hoạch mua lại hoàn toàn một công ty điện ảnh và truyền hình trong năm nay, vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị. Sau khi mua lại, tôi cần những người có kinh nghiệm để đảm nhiệm các vị trí quản lý. Nếu cậu sẵn sàng làm việc đằng sau hậu trường, tôi có thể trực tiếp đưa ra quyết định ở đây."
Anh dừng lại và nói, "Lúc đầu tôi đoán cậu sẽ cần một chút thời gian để lựa chọn, nhưng bây giờ tôi nghĩ cậu đã quyết định.”
Tạ Quan choáng ngợp trước hai lựa chọn mà Hoắc Minh Quân đưa ra.
Kế hoạch ban đầu của cậu là rời khỏi thành phố B và đến một cơ sở điện ảnh và truyền hình nổi tiếng ở tỉnh Z để bắt đầu lại. Dù chỉ là một vai nhỏ, chỉ cần có cơ hội diễn xuất, cậu có thể đứng dậy và quay trở lại trên đôi chân của mình.
Cậu đã vấp ngã trên con đường này, thậm chí còn bị vỡ đầu chảy máu. Vốn tưởng rằng mình sẽ phải trèo đèo lội suối, nhưng chỉ với vài câu nói của Hoắc Minh Quân thôi đã giúp cậu đến đích ngay lập tức.
Câu hỏi cứ quẩn quanh trong đầu cậu kể từ khi ở Hồng Kông lại nổi lên: Tại sao Hoắc Minh Quân lại giúp đỡ cậu hết lần này đến lần khác?
Cậu ngước mắt lên nhìn Hoắc Minh Quân, nhưng người đàn ông không nhìn cậu. Anh ấy đang nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Dù biết đây là một thương vụ có lời mà không có lỗ, Tạ Quan vẫn dự định từ chối. Không ai trên đời này đối xử tốt với bạn mà không có lý do. Trước khi biết lý do, cậu không thể nào yên tâm chấp nhận được.
"Hai cơ hội này, bất luận là cơ hội nào cũng đều quý giá" Tạ Quan lịch sự từ chối "Nói thật, tôi không đáng để anh bận tâm như vậy..."
Hoắc Minh Quân mất kiên nhẫn với sự bướng bỉnh của cậu, ngắt lời: “Có đáng hay không không quan trọng. Hai cơ hội này đối với cậu quý giá, nhưng với tôi đó cũng chỉ là một lời nói. Đứa bé đang đi trên đường vô tình bị ngã rồi cậu đỡ nó đứng dậy, cậu có thể nói cho tôi biết lý do không?"
Tạ Quan không nói nên lời.
Hình như có gì đó sai sai.
Lúc trước hình như cũng có một người hỏi cậu "cậu là con nít ba tuổi à?" Hình như, có lẽ...... Cũng là Hoắc Minh Quân.
Hoắc Minh Quân dời ánh mắt ra khỏi cửa sổ, Tạ Quan lơ đãng bắt gặp ánh mắt của anh. Mặc dù không có gì thay đổi, nhưng ánh mắt của anh dường như đang nói "Cậu đừng gây sự nữa."
"Đó là ...... Được rồi" Tạ Quan khô khan nói, "À, tôi có thể hỏi công ty của bạn anh là công ty nào không?"
Hoắc Minh Quân chậm rãi nói. “Chắc cậu cũng đã nghe nói rồi, ông chủ họ Diệp, chính là Tây Hoa Entertainment.”