Hoàn Hảo Thế Thân

Chương 6: Ác mộng kinh hoàng

Editor: Trang Thảo (TTTTTT).

Vào một đêm cuối tháng Tám, thành phố chìm trong cơn mưa tầm tã. Những đám mây dày đặc cuồn cuộn như mực bắn tung tóe, sấm chớp xé toạc bầu trời, từng hạt mưa to như hạt đậu đập mạnh vào cây cối trong rừng, khiến chúng rung chuyển. Những vách núi cheo leo dọc theo con đường quanh co, đất đá tràn ra bên ngoài đang vỡ nát dưới trận mưa xối xả. Trên con đường rộng lớn, hai bóng người hỗ trợ nhau loạng choạng tiến về phía trước, mưa đánh vào người khiến họ không thể mở mắt, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng khiến họ không dám dừng lại.

Trong tiếng sấm vang dội trên bầu trời, dường như có thứ gì đó đang nhanh chóng đến gần. Mưa lớn có thể át đi nhiều âm thanh, như tiếng la hét, tiếng động cơ ô tô. Một tia ấm áp phả vào má anh. Thật kỳ lạ, làn da bị mưa làm tê cóng bỗng cảm thấy một nhiệt độ khác thường, như thể anh đã biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Người đang nắm chặt tay anh bỗng nhiên buông ra, anh cúi đầu nhìn thì bị một người thấp hơn vai mình đẩy ra.

Trước mắt chợt sáng lên, đèn pha ô tô xuyên qua bóng tối dày đặc, hai chùm ánh sáng giống như hai thanh kiếm sắc bén xuyên qua màn mưa, đâm thẳng về phía bọn họ không thương tiếc. Người thanh niên mở miệng, hét lên điều gì đó, nhưng tiếng sấm và tiếng mưa át đi, giống như một vở kịch câm quỷ dị. Một tia sét khổng lồ xé toang bầu trời, dưới ánh sáng trắng, anh cuối cùng cũng thấy rõ khuôn mặt ướt đẫm nước mưa. Hai từ người thanh niên hét lên là "Chạy mau!"

Khoảnh khắc tiếp theo, chiếc xe chạy với tốc độ cao hất tung người thanh niên xuống đường như một con búp bê rách. "KHÔNG!" Hoắc Minh Quân chợt ngồi dậy đúng lúc tiếng sấm sét vang vọng bên ngoài cửa sổ, l*иg ngực phập phồng dữ dội. Một cơn ho không kiềm chế được xông thẳng vào cổ họng, mồ hôi lạnh bao phủ vết sẹo cũ trên ngực, cảm giác được da thịt bên dưới nóng bỏng co giật đau đớn.

Cơ bắp trên cánh tay đặt ở mép giường căng cứng, nổi đầy gân xanh. Một lúc lâu sau, Hoắc Minh Quân ngừng ho, rời giường, rót cho mình một ly nước, và không còn buồn ngủ nữa. Anh đã mơ thấy giấc mơ này suốt mười năm, và mỗi lần đều kết thúc vào lúc xảy ra tai nạn ô tô. Tuy nhiên, giấc mơ hôm nay rất khác. Mười năm đủ để làm phai nhạt đi một vài ký ức, Hoắc Minh Quân không còn có thể phác họa được gương mặt của người thanh niên trong trí nhớ. Nhưng đêm nay, cuối cùng anh cũng thấy rõ ràng khuôn mặt ấy.

Người thanh niên anh gặp ở Blue Garden Club tối hôm đó lại hiện lên trong tâm trí anh. Hoắc Minh Quân cau mày lấy điện thoại, mở báo cáo điều tra trong hộp thư, trực tiếp nhảy đến hình ảnh đính kèm của tài liệu. Trong ảnh là ảnh chụp gần nhất của Tạ Quan. Cậu không trang điểm nên có thể thấy một vài khuyết điểm nhỏ trên da, nhưng khuôn mặt đẹp trai, vầng trán cao, sống mũi thẳng. Mặc dù ăn mặc bình thường, nhưng cậu toả ra một khí chất điềm tĩnh hiếm có, khác hẳn với con người ướt sũng mà anh từng nhìn thấy trong giấc mơ.

Trang điểm và phẫu thuật thẩm mỹ có thể thay đổi các chi tiết trên khuôn mặt, nhưng không thể thay đổi được khung xương. Dù khí chất và trang phục ra sao, Hoắc Minh Quân luôn cảm thấy nếu người trong mơ trưởng thành chắc chắn sẽ giống Tạ Quan. Hoắc Minh Quân biết trên thế giới này có rất nhiều người giống nhau, thậm chí anh còn cố tình tìm kiếm họ, nhưng không ai trong số họ mang lại cho anh cảm giác giống Tạ Quan.

Ý tưởng này thật điên rồ, nhưng nó giống như một cây nho đã bén rễ, hấp thụ những nghi ngờ và tăng trưởng mạnh mẽ, bám chặt vào những "sự thật" tưởng chừng không thể nào phá vỡ. Hoắc Minh Quân nửa đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau gọi cho Hoắc Chí Quang, nhờ hắn hỏi thăm tin tức của Tạ Quan. Tuy nhiên, vào buổi trưa, Hoắc Chí Quang gọi lại, nhưng mang đến một tin tức không tốt. "Mất liên lạc?"

Trong giới giải trí, việc biến mất là chuyện bình thường, nếu Hoắc Minh Quân không hỏi, sẽ không ai để ý đến tung tích của một nghệ sĩ nhỏ. Chính Hoắc Minh Quân là người từng nói không quan tâm, nhưng bây giờ lại hỏi thăm tin tức của người ta. Hoắc Chí Quang không thể nói thẳng điều này trước mặt Hoắc Minh Quân, chỉ có thể ngoan ngoãn trả lời: "Vài ngày sau khi sự việc xảy ra, Tinh Huy đã chấm dứt hợp đồng với Tạ Quan. Không thể nói là đã gây khó dễ cho cậu ấy, nhưng trong quá trình đàm phán đã xảy ra một số mâu thuẫn, cậu ấy cơ bản là rời công ty. Tạ Quan đã nộp sơ yếu lý lịch của mình cho nhiều công ty điện ảnh và truyền hình lớn, nhưng không ai muốn cậu ấy, và sau đó cậu ấy hoàn toàn biến mất."

"Cảnh sát có nhận được báo cáo không?"

Hoắc Chí Quang yếu ớt an ủi: “Nghệ sĩ bây giờ thay đổi liên tục. Chật vật mấy năm mà không nổi tiếng, bọn họ tự nhiên sẽ chuyển nghề. Anh đừng lo lắng, có khi người ta nản lòng đã về quê làm ruộng rồi."

"Đi tra đi." Hoắc Minh Quân không thương tiếc chặn đường lui của hắn, nói không chút cảm xúc: "Cho đến khi cậu tìm ra vị trí chính xác của cậu ta."

Hoắc Chí Quang thông qua giọng điệu liên tưởng đến vẻ mặt của anh, đột nhiên cảm thấy sống lưng có chút ớn lạnh, vội vàng đồng ý: “Được, được, để em đi tra.”

Hoắc Minh Quân đặt điện thoại xuống, đợi thư ký bước vào, báo cáo lịch trình công việc: "Hoắc tổng, chiều nay chúng ta sẽ bay đến Hồng Kông. Buổi tối, ông Lương Kiến Thành, chủ tịch tập đoàn Long Phong và con trai trưởng Lương Sâm đã sắp xếp tiệc chiêu đãi ngài. Công tác tiếp tân của văn phòng Hồng Kông cũng đã sẵn sàng.”

"Hiểu rồi, gọi người phụ trách dự án Biệt thự Thúy Bình đến phòng làm việc của tôi họp ngắn trong nửa tiếng đồng hồ."

Đêm đó, máy bay tư nhân của nhà họ Hoắc đã hạ cánh xuống Hồng Kông.

Tập đoàn Long Phong và Hằng Thụy đã hợp tác ở Bắc Kinh nhiều năm trước, và mối quan hệ cá nhân giữa hai nhà cũng không tệ. Là người đứng đầu nhà họ Hoắc, tuy Hoắc Minh Quân nhỏ hơn Lương Kiến Thành gần 20 tuổi, nhưng lại có quan hệ ngang hàng với Lương Kiến Thành, con trai trưởng của Lương Kiến Thành là Lương Sâm cũng phải cung kính gọi anh một tiếng "Hoắc tiên sinh".

Chuyến đi này của Hoắc Minh Quân là để thảo luận với Lương Kiến Thành về việc Hằng Thụy mua lại dự án bất động sản mà tập đoàn Long Phong nắm giữ, cho nên bữa ăn này ăn mười phần vất vả. Căn phòng đầy những người ăn mặc chỉnh tề, trong lúc nói cười tất cả đều là dò xét lẫn nhau. Và ngay cả những món ngon trên bàn cũng giống như những thanh kiếm, nếu không cẩn thận sẽ bị kiếm đâm xuyên người.

Lương Kiến Thành là một con cáo già, Hoắc Minh Quân biết một bữa ăn không thể đạt được điều gì từ ông ta. Cho nên sau ba vòng rượu, anh lấy cớ mệt mỏi sau chuyến đi, đề nghị trở về khách sạn nghỉ ngơi. Lương Kiến Thành giả vờ quan tâm vài câu, sau đó đề nghị để con trai trưởng Lương Sâm đưa anh trở về, nhân tiện anh có thể xem qua những tòa nhà và cửa hàng kia.

Hoắc Minh Quân từ chối cho ý kiến, Lương Sâm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng mời Hoắc Minh Quân lên xe và để tài xế lái đến khu vực phía bắc bến cảng.

Đây là lần đầu tiên Lương Sâm gặp Hoắc Minh Quân. Trước đây, hắn đã từng nghe Lương Kiến Thành kể về người này, với không ít lời tán dương. Vì thế, Lương Sâm tự nhiên đặt cho anh biệt danh "con nhà người ta". Nhưng khi gặp trực tiếp, hắn thấy rằng người này thật sự khác xa với những gì hắn tưởng tượng.

Anh ta còn trẻ, đẹp trai nhưng có lẽ vì làm việc quá sức mà sắc mặt tái nhợt, trông có chút ốm yếu. Dáng vẻ yếu ớt vô hại này hoàn toàn mang tính chất lừa gạt, vì khi vừa mở miệng, anh lập tức lộ ra sự cứng rắn và lạnh lẽo khác thường ẩn giấu bên trong.

Lương Sâm, phú nhị đại ngậm thìa vàng, không thể tưởng tượng nổi Hoắc Minh Quân đã làm thế nào để trèo lên vị trí này và nắm giữ quyền lực lớn như vậy. Hắn vẫn chưa tu luyện được sự xảo quyệt của cha mình, chỉ dựa vào bản năng động vật mà cảm thấy một tia kiêng kị.

Ngay cả khi đã khuya, khu vực bến cảng phía bắc vẫn nhộn nhịp như ban ngày, giống như một thành phố không bao giờ ngủ. Họ đã lên kế hoạch đi dạo quanh khu vực, nhưng bãi đậu xe ngoài trời quá đông đến nỗi ngay cả chuột cũng phải nhón chân. Lương thiếu gia, một anh chàng không bao giờ quan tâm đến luật lệ giao thông và dám phanh gấp tại chỗ bất cứ lúc nào, lúc này chỉ trừng mắt và hét lên: "Cái gì? Không có chỗ đậu xe? Anh lái xe đến chốt bảo vệ, tôi muốn gọi cho người quản lý của họ!"

Ngay khi những lời này được thốt ra, ngay cả Hoắc Minh Quân nhắm mắt dưỡng thần cũng khôi phục tinh thần, nâng mí mắt liếc nhìn hắn, trong lòng thầm ngạc nhiên.

Tài xế vội vàng nói: "Bình tĩnh, nếu hai vị không phiền, chúng ta có thể đi vòng ra phía sau tòa nhà và đỗ xe. Ở đó không có nhiều người qua lại, nhưng có hơi xa."

Hoắc Minh Quân gật đầu, nhưng Lương Sâm vẫn còn phẫn nộ. "Tôi thật sự không biết bọn họ quản lý như thế nào."

Tài xế không dám thở mạnh, chỉ nơm nớp lo sợ lái xe. Hoắc Minh Quân là người duy nhất có thể trả lời hắn, cũng không thèm để ý đến hắn ta chút nào. Chiếc Rolls-Royce lặng lẽ chìm vào bóng tối khổng lồ của những tòa nhà cao chót vót, và dừng lại trong một con hẻm.

Qua những khoảng trống giữa các tòa nhà, họ có thể nhìn thấy đèn neon rực rỡ bên ngoài và bầu trời đỏ rực phía sau. Chúng là hai thế giới hoàn toàn khác với những góc tối mà họ đang ở vào lúc này. Lương Sâm hít sâu một hơi không khí mát mẻ bao bọc trong gió biển, khi trợ lý và vệ sĩ trên chiếc xe kia xuống xe, anh làm một cử chỉ mời Hoắc Minh Quân. "Hoắc tiên sinh, đi đường này."

Hoắc Minh Quân đi theo sự dẫn dắt của hắn, vừa mới đi ra ngoài chưa đầy mười mét, ánh mắt vô tình quét qua góc tường, bước chân đột nhiên dừng lại. "Chờ một chút."

Trong chớp mắt ngắn ngủi, giống như ảo giác, anh nhìn thấy một người đáng lẽ ra không nên ở đây.

Tòa nhà có một đại sảnh ở tầng hầm, có lẽ được thiết kế vì muốn bên ngoài nhìn vào, nên giếng trời mở đặc biệt cao, cách mặt đất nửa mét. Có rất nhiều bụi trên các cửa sổ kính được bịt kín bằng hàng rào sắt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một nơi giống như sân khấu bên trong, và ánh đèn sân khấu rực rỡ như tuyết chiếu vào trung tâm sân khấu, chiếu sáng khuôn mặt đã lâu không gặp.

Khung cảnh, ánh sáng và cả góc nhìn đều trùng khớp với giấc mơ đêm qua của Hoắc Minh Quân, giống như hai hình vẽ mờ ảo chồng lên nhau, mơ hồ khớp với một góc quá khứ đã bị thời gian mài mòn.

"Dưới đó có cái gì?" Hoắc Minh Quân chỉ vào cửa sổ thủy tinh để ánh sáng lọt vào, "Lối vào đâu?"

Lương Sâm khó hiểu. "Hả?"

Người lái xe không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trả lời. "Tòa nhà này đã tồn tại được vài năm, tôi nhớ rằng dưới lòng đất từng là một nhà hát, nhưng bây giờ đã bị bỏ hoang. Thường có một số đoàn phim đến đây để quay phim.”

Trái tim Hoắc Minh Quân khẽ nhúc nhích. "Đưa tôi qua xem."

Cho đến khi đến được lối vào dưới lòng đất, Lương Sâm không hiểu tại sao một chuyến “tham quan” hay ho lại đột nhiên biến thành cuộc phiêu lưu trong ngôi nhà ma ám. Cầu thang đổ nát và hoang tàn, những ngọn đèn sợi đốt trên cao mờ ảo và vắng vẻ. Trong hành lang có những cơn gió lạnh thổi qua, ngoài tiếng bước chân của bọn họ còn có tiếng nhạc du dương, kéo dài mơ hồ từ xa truyền đến.

Bầu không khí ở đây thật ảm đạm và kì quái, giống như nơi thường hay xuất hiện của quỷ.

Lương Sâm trốn bên cạnh hai vệ sĩ, bắp chân không ngừng run rẩy. Hoắc Minh Quân lại không quan tâm về mọi thứ xung quanh, với khí thế lạnh lùng, anh sải bước đến cửa rạp hát dưới lòng đất, đẩy cửa ra.

Âm nhạc đột nhiên vang lên, hội trường ồn ào đến nổi những nhân viên đang bận rộn quay phim thậm chí không nhận ra rằng có thêm một vài vị khách không mời bên ngoài cửa.

Hoắc Minh Quân nhìn trung tâm sân khấu nơi ánh đèn đang chiếu sáng. Sau hơn mười giây, khi anh hiểu chuyện gì đang diễn ra trên sân khấu, khuôn mặt anh đột nhiên trở nên lạnh lùng trước khi bắt đầu tức giận.

Người thanh niên giống như cùng anh có mối nghiệt duyên, Tạ Quan, người mà Hoắc Chí Quang gọi là “mất liên lạc”, đang nhảy múa thoát y trên sân khấu.