Editor: Trang Thảo (TTTTTT).
Trong những năm đầu, nhiều ngôi sao nổi tiếng Hồng Kông đã sử dụng phim cấp 3 để vươn lên dẫn đầu. Nhưng ngày nay, dưới ảnh hưởng của ngành công nghiệp phim cấp 3 Nhật, Hàn, Âu, Mỹ, thời kỳ hoàng kim phim cấp 3 Hồng Kông đã xuống dốc và không thể trở lại. Đội ngũ làm phim và nhà sản xuất thậm chí còn không có trường quay đàng hoàng để quay phim, chỉ có thể trốn trong những rạp chiếu ngầm bỏ hoang, dựa vào nhan sắc và thể xác của diễn viên để thu hút sự chú ý.
Sân khấu được cố tình bao phủ bởi ánh sáng mờ ảo và mơ hồ, âm nhạc uyển chuyển đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Phía dưới sân khấu đặt một hàng ghế dài, hơn chục con ma quỷ và thần rắn với lớp trang điểm đậm đang đứng ở giữa. Chúng nhìn chằm chằm vào người thanh niên đang nửa khỏa thân trên sân khấu.
Chiếc áo sơ mi trắng được trút bỏ trên sân khấu, để lộ phần thân trên thon gọn và săn chắc, cơ bụng được chuyên gia trang điểm nhấn mạnh rõ ràng. Hai tuyến nhân ngư kéo dài đến phần bụng dưới thu hút trí tưởng tượng của người xem và chìm trong chiếc quần tây màu đen.
Tiếng trống nhạc bắt đầu trở nên dồn dập, Tạ Quan đưa tay tháo thắt lưng, chiếc quần lụa tự do trượt xuống hai ống chân thẳng tắp. Tạ Quan đá văng quần, quay trở lại giữa các vũ công, bị một nhóm nam nhân khỏa thân vây quanh.
Ngay trước khi Hoắc Minh Quân kịp nổi điên trước cảnh tượng chấn động trước mắt, đạo diễn cuối cùng đã hét lớn: "Cắt! Tạ Quan, biểu cảm của cậu sai rồi!"
Âm nhạc dừng lại, đạo diễn mặc áo phông và dép nhảy lên sân khấu, đứng dưới ánh đèn và bắt đầu kể về vở kịch. Nhóm diễn viên được thuê với giá thấp không quan tâm đến việc cởi trần, mỉm cười xem náo nhiệt. Tạ Quan không có trợ lý và người đại diện nên không ai đắp chăn cho cậu trong trường hợp này. Vì vậy cậu chỉ có thể quay sang một bên, gần như khỏa thân đứng dưới cái nhìn của mọi người.
Lương Sâm thắc mắc hỏi: "Đây là...?"
Chưa kịp hỏi xong, Hoắc Minh Quân đã bất ngờ bước về phía sân khấu. Anh ta có khí chất lạnh lùng của một "tổng tài bá đạo" và được theo sau bởi hai vệ sĩ rất có khả năng chiến đấu nên không một nhân viên nào trên khán đài dám ngăn cản họ. Bọn họ trơ mắt nhìn anh ta bước lên sân khấu như thể không có ai xung quanh. Anh ta đi đến phía sau đạo diễn và Tạ Quan.
Một chiếc áo khoác mang theo nhiệt độ cơ thể được phủ lên đầu Tạ Quan, người đàn ông tiến lên một bước bình tĩnh ngăn chặn ánh nhìn của mọi người.
Tạ Quan sửng sốt: "Anh... Hoắc tiên sinh?!"
Hoắc Minh Quân phớt lờ cậu, nói với đạo diễn: “Cậu ấy không thể quay cảnh này được.”
Đạo diễn sốt ruột mở miệng nói một chuỗi tiếng địa phương. Hoắc Minh Quân không hiểu tiếng Quảng Đông nên quay lại nói: "Lương công tử."
Lương Sâm mặc dù mới biết anh chưa đầy một ngày, nhưng hắn đã nghe lời Hoắc Minh Quân răm rắp, lập tức từ phía sau chen ra: "Hoắc tiên sinh, anh cùng...này", hắn khó khăn nuốt xuống từ "thằng nhóc suy đồi” và được đổi thành một danh xưng lịch sự: “Anh có quen biết quý ông này không?”
Hoắc Minh Quân gật đầu nói: “Nói với ông ấy tôi muốn đưa người này đi, xóa hết hình ảnh đã chụp về cậu ấy, mua phim âm bản và không giữ lại bất kỳ phim âm bản nào. Ngoài ra, sau này dù có làm phim gì đi nữa, đừng có tìm cậu ấy."
“Đừng lo.” Lương Sâm đoán chắc Hoắc Minh Quân có “tình bạn” mờ ám nào đó với ngôi sao nhỏ này nên rất vui vẻ đồng ý. Hắn rất thành thạo về việc ép mua ép bán, và hắn sẽ tự mình đàm phán với đạo diễn. Hoắc Minh Quân nhìn thấy Tạ Quan bối rối đứng một bên, khi nhìn thấy mặt của cậu thì tức giận quát: "Cậu làm gì ở đây? Đi thay quần áo!"
Ngữ khí của Hoắc Minh Quân không mấy thiện ý, Tạ Quan giật nảy mình, lòng biết ơn mơ hồ dâng lên trong lòng bỗng chốc biến thành sợ hãi, cậu còn xấu hổ hơn cả việc bị nhìn chằm chằm: “Hoắc tiên sinh, cám ơn lòng tốt của anh nhưng... Xin lỗi, tôi không thể rời đi. Xin đừng can thiệp, chuyện này tôi sẽ tự mình giải quyết."
“Mặc quần áo vào rồi nói chuyện với tôi” Hoắc Minh Quân lạnh lùng liếc cậu, “Đi nhanh đi, đừng để tôi nói đến lần thứ ba.”
Hai lần đầu gặp mặt không thể gọi là thân thiện, Tạ Quan chưa bao giờ thấy anh có thái độ dễ chịu, cũng không hiểu vì sao, cậu có chút sợ hãi Hoắc Minh Quân, theo bản năng muốn tránh xa. Lúc này, Hoắc Minh Quân lên tiếng, dù muốn tranh cãi nhưng lại không dám nên phải nhanh chóng bước vào hậu trường.
Khi Tạ Quan nhanh chóng thay quần áo bước ra, Lương Sâm đã đạt được thỏa thuận với đạo diễn. Hoắc Minh Quân để lại một trợ lý xử lý các vấn đề tiếp theo, cũng không hỏi ý kiến Tạ Quan, trực tiếp ra lệnh cho vệ sĩ: “Đưa cậu ấy về khách sạn, đừng để cậu ấy đi.”
“Hoắc tiên sinh!” Tạ Quan vội vàng hét lên ngăn cản, nhưng Hoắc Minh Quân nói một không hai quen rồi, lần này cũng không thèm nhìn cậu một cái, trực tiếp cùng Lương Sâm rời khỏi tầng ngầm.
Để thể hiện sự chân thành của mình, Tập đoàn Long Phong đã đặc biệt chuẩn bị phòng tổng thống của khách sạn APG cho Hoắc Minh Quân. Căn phòng chiếm nửa tầng, cách trang trí và nội thất vô cùng sang trọng. Tầm nhìn từ trên cao rất tuyệt vời, có thể nhìn thấy cảnh đêm trên biển từ cửa sổ sát đất.
Tuy nhiên, dù có đẹp đến đâu thì đó vẫn là một chiếc l*иg chim.
Người vệ sĩ chịu trách nhiệm hộ tống Tạ Quan đẩy cậu vào phòng, rồi canh cửa không nói một lời. Tạ Quan đứng trong phòng khách, mặc quần tây xám và áo phông trắng mua mấy chục đô, cảm giác mình không thích hợp với nơi này.
Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ lại dính dáng gì với Hoắc Minh Quân, Tạ Quan thiếu tất cả mọi thứ, ngoại trừ sự hiểu biết về bản thân. Thân phận của Hoắc Minh Quân sẽ không coi trọng một người trong suốt đắm mình trong vũng bùn. Cậu có thể nhìn ra trong mắt Hoắc Minh Quân, anh xuyên qua cậu nhìn thấy một người khác.
Trong công việc thì thôi, Tạ Quan cũng không có sở thích thay thế người khác trong cuộc sống.
Cậu chiếm một góc sofa, cẩn thận giảm thiểu sự tồn tại của bản thân, như thể điều này sẽ làm giảm đi mối quan hệ của cậu với Hoắc Minh Quân. Các vệ sĩ chỉ có nhiệm vụ bảo vệ cậu, nên cậu cố gắng không gây thêm rắc rối cho các "lính gác", lặng lẽ nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, như thể đó là một cảnh tượng hiếm có nào đó.
Nửa tiếng sau, Hoắc Minh Quân quay lại, nhìn thấy trực tiếp cảnh “giam giữ trái phép” này, cơn giận đã nguôi ngoai gần như lại nổi lên.
“Cậu đang thiền hay ngồi đây để biểu tình?” Hoắc Minh Quân bước tới chỗ Tạ Quan “Nhìn khổ quá nhỉ? Cậu có muốn tuyệt thực và giương biểu ngữ biểu tình luôn không?"
Người bình thường nào bị bắt đi một cách khó hiểu, bị đối xử như tù nhân nửa giờ còn phải nghe những lời nhận xét mỉa mai như vậy mà không đập anh ta thì đã nhân từ lắm rồi. Chính cậu mới là người phải chịu đựng đây này: “Tôi không dám. Nếu anh có thể tránh xa tôi ra, tôi sẽ lập tức nhảy múa cho anh xem.”
Hoắc Minh Quân ngồi xuống ghế sofa đối diện, thản nhiên cởi cà vạt ném sang một bên, lạnh lùng nói: "Cậu đã không có nhiều năng lực, tính khí thất thường, nhảy tiếp đi, có lẽ mấy năm nữa cậu cũng có thể từ từ bay lên trời đến lúc đó cậu không cần phải mở miệng, sẽ không có người nguyện ý đến gần cậu."
“Hoắc tiên sinh,” Tạ Quan chợt đứng dậy, lạnh lùng nói, kìm nén cơn tức giận: “Đủ rồi.”
Hoắc Minh Quân thản nhiên giơ một chân lên hỏi: "Cái gì, cậu không muốn nghe? Tôi nói sai sao?"
Tạ Quan nghẹn lời.
Hoắc Minh Quân mỉa mai không thương tiếc: "Cậu hủy hợp đồng với công ty, biến mất không nói một lời, đến Hồng Kông quay loại phim này… Sao cậu có thể có năng lực như vậy? Chưa nổi tiếng, cho nên cậu chủ động đi vào vũng lầy, giới giải trí trong nước quá nhỏ không thể chứa cậu?"
Tạ Quan: “Mọi chuyện không như anh nghĩ… Không, đây là việc của tôi, anh không cần…”
“Đúng vậy, cậu cũng có khó khăn. Cậu sợ bị họ Trương trả thù và không có việc làm, nhưng cậu có biết "miệng đời” nghĩa là gì không? Chưa kể người có thể thành công trên con đường này cũng không nhiều. Cho dù sau này cậu có nổi tiếng thì người ngoài đánh giá cậu cũng không thể hơn "Ông hoàng phim khiêu da^ʍ"."
Hoắc Minh Quân nhìn chằm chằm vào ánh mắt đang né tránh, bình tĩnh mà tàn nhẫn hỏi: "Tạ Quan, cậu cho rằng quần áo cởi ra hôm nay sẽ có cơ hội mặc lại trong tương lai?."
Tạ Quan sửng sốt, chật vật giải thích: "Tôi không..."
“Không?” Hoắc Minh Quân gần như bật cười: “Ai kề dao vào cổ cậu, bắt cậu bỏ nhà cửa bỏ hết mọi thứ để trốn qua đây đóng phim cấp ba? Hay là ai chĩa súng vào đầu của cậu buộc cậu phải biến mất mà không nói một lời phải không?!"
"Tôi không thể chịu đựng một chút khó khăn, tôi không thể chịu đựng một chút bất bình, và tôi phải chết hoặc sống khi tôi gặp phải điều gì đó. Cậu thực sự nghĩ rằng cậu là một đứa trẻ ba tuổi và cậu phải được người khác giúp đỡ khi cậu ngã?”
Cơn tức giận xông thẳng lên não, ngón tay Tạ Quan không nhịn được muốn đấm một phát vào mặt tên khốn nạn đang đứng nói chuyện, rồi tát thẳng vào mặt anh ta câu “Mày biết cái rắm.”
Lời nói của Hoắc Minh Quân quá thẳng thắn và sắc bén, anh cắt đứt sự tự lừa mình dối người của Tạ Quan. Cậu bị sỉ nhục và lòng tự trọng của cậu bị anh chà đạp dưới chân.
Tạ Quan nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh cái gì cũng không biết."
Hoắc Minh Quân im lặng.
Cậu vừa nói lời này, trong lòng đột nhiên vang lên một thanh âm nhỏ: "Nhưng anh ta nói đều là sự thật."
Mọi lời bào chữa đều không bằng những gì anh ta đã nhìn thấy, và sự thật là: dù lý do đằng sau đó là gì thì đó quả thực là con đường cậu đã chọn.
Nhịp tim dồn dập và máu nguội dần, cậu đột nhiên bị làn nước lạnh đánh thức, cuối cùng cũng thấy rõ sự vùng vẫy của mình vô ích như thế nào.
Tạ Quan không phải là người không biết phân biệt phải trái, khi lý trí trở lại, cậu đã suy nghĩ kỹ càng và ngay lập tức nắm bắt được sự hận thù ẩn chứa trong lời nói của Hoắc Minh Quân. Kỳ lạ thay, cậu đã phải chịu đựng rất nhiều, và cậu đã chống đỡ bản thân đến cùng. Nhưng lúc này lòng cậu như đã mất trí giác cũng chẳng thấy đau mấy. Cho đến khi mấy lời nói nhẹ nhàng của Hoắc Minh Quân như những mũi kim đâm, xuyên thấu vết chai bị vô thường của thế gian mài giũa, đâm thẳng vào xương cốt kiêu ngạo còn chưa bị dập tắt của cậu.
Một cơn đau rát kỳ lạ quét qua cơ thể cậu. Sau vài hơi thở, và tầm nhìn của cậu đột nhiên trở nên mơ hồ.
Tạ Quan bối rối lùi lại nửa bước, đầu gối khuỵu xuống mép sofa, ngồi thẳng lưng như thể khớp gối bị gãy.
Hoắc Minh Quân không thúc giục mà chỉ ngồi im chờ xem cậu sẽ nói gì tiếp theo.
“Quả thực… trước đây tôi có xích mích với công ty, tôi ra ngoài tìm phim để quay, nhưng không có đoàn làm phim nào chịu thuê tôi. Vì vậy khi nhận được email từ trợ lý đạo diễn, tôi bỏ đi với tâm lý bỏ chạy.”
Cậu nhìn chằm chằm những hoa văn trên sàn, giọng khàn khàn, lưng thẳng tắp nhưng càng như vậy thì lại càng ảm đạm.
“Chỉ sau khi đến Hồng Kông, tôi mới biết rằng họ đang tìm tôi để quay một bộ phim cấp 3. Lúc đầu tôi từ chối, nhưng chỉ trong vòng hai ngày, khách sạn tôi ở đã bị cướp, điện thoại, tài liệu đều bị lấy trộm. Đến công an trình báo vụ việc thì được yêu cầu quay lại chờ đợi. Tôi muốn tìm người giúp đỡ nhưng tôi không hiểu người ta nói gì. Không có tiền và không liên lạc được với ai. Khi tôi tuyệt vọng thì đạo diễn lại đến thăm tôi nên tôi đã đồng ý.”
Cậu chưa bao giờ hỏi Hoắc Minh Quân “Nếu rơi vào hoàn cảnh này thì anh sẽ làm gì?” Cậu chỉ im lặng nghe anh mắng, giải thích một cách không đau lòng và giả vờ như mình vẫn còn khả năng “sửa sai một khi đã biết lỗi”, để cho bớt xấu hổ hơn một chút.
“Hoắc tiên sinh nói đúng, cuối cùng tôi vẫn là quá hèn nhát.” Tạ Quan hít một hơi thật sâu, cúi đầu đứng dậy, bình tĩnh lại, khàn giọng nói: “Xin lỗi, tôi đã mất bình tĩnh. Dù sao cũng cám ơn anh hôm nay đã giúp tôi. Nếu Hoắc tiên sinh không có việc gì khác thì tôi về trước."
“Còn muốn đi đâu nữa?” Hoắc Minh Quân cau mày hỏi: “Tôi vừa nói với đạo diễn là cậu sẽ không quay lại đóng phim, có phải là vô ích rồi không?”
“Không quay lại trường quay,” Tạ Quan mệt mỏi nói rồi quay người đi về phía cửa, “Đừng quan tâm đến tôi.”
Sau đó cậu bị vệ sĩ chặn trước cửa.
Tạ Quan: "..."
Cậu nhịn không được quay đầu lại: “Hoắc tiên…”
Một nửa lời nói đột nhiên biến mất trong cổ họng cậu.
Hoắc Minh Quân từ lúc nào đã tiến đến phía sau, hơi cúi đầu nhìn vào ánh mắt của cậu, nét mặt vẫn chưa rõ ràng, nhưng đôi mắt sáng lên trong ánh đèn lộ ra vẻ dịu dàng khó hiểu.
Tạ Quan như mới nhìn thấy lần đầu, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ: Sắc mặt Hoắc Minh Quân không hề lạnh lùng mà khá ấn tượng, khi lông mày giãn ra, anh rất đẹp trai.
“Tôi tức giận không nhịn được mà mắng cậu.” Anh giơ tay nhẹ xoa mắt Tạ Quan, để lại một vệt nước rất mỏng “Tôi biết cậu có lỗi, nhưng sau này đừng tái phạm nữa."
Tạ Quan tựa hồ không có phản ứng, ngơ ngác nhìn anh.
Hoắc Minh Quân nổi giận, rồi bình tĩnh lại, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cậu, nỗi đau bị cơn giận lấn át dâng lên trong đầu, liền kéo Tạ Quan trở lại ghế sofa trong phòng khách. Anh lần lượt mở những ngón tay đang nắm chặt của cậu ra, cảm thấy lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, đầu ngón tay lạnh buốt, không khỏi có chút hối hận: “Đến đây ngồi xuống trước đi.”
Tạ Quan chợt tỉnh lại, vội vàng nói: “Đợi đã…”
Hoắc Minh Quân đặt cậu ngồi xuống ghế sofa, thở dài thỏa hiệp: "Những điều tôi vừa nói quá gay gắt, có cần tôi xin lỗi không?"
“Không, không cần,” Tạ Quan vội vàng lắc đầu, “Không sao đâu.”
“Vậy thì đừng khóc nữa nhé?”
“Hả?” Tạ Quan ngơ ngác chớp mắt, nước mắt bỗng nhiên từ khóe mắt trượt xuống, cậu giật mình quay người vội vàng lau đi.
Trong mắt Hoắc Minh Quân hiện lên một nụ cười, anh rút ra hai chiếc khăn giấy lau nước mắt cho cậu: "Được rồi, chuyện này bỏ qua đi. Tôi sẽ không nhắc đến nữa."
Tạ Quan đang định nói thì bên ngoài có tiếng gõ cửa Hoắc Minh Quân ra hiệu cho cậu đợi. Một lúc sau, vệ sĩ đẩy một chiếc xe ăn nhỏ của khách sạn vào phòng khách.
Hoắc Minh Quân đưa cho cậu một ly sữa nóng, bảo cậu cầm cho ấm tay: “Đêm nay ở lại đây, hai ngày nữa sẽ quay lại với tôi. Đừng đến những đoàn phim lộn xộn đó nữa.”
"... Ừm."
Vệ sĩ để xe ở đó rồi ra khỏi phòng, Tạ Quan nhìn người đứng đầu của nhà họ Hoắc tự mình đặt bảy tám đĩa thức ăn lên bàn cà phê, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Tại sao anh lại giúp tôi."