Hoàn Hảo Thế Thân

Chương 5: Chấm dứt hợp đồng

Editor: Trang Thảo (TTTTTT).

Đêm đó, Vương Triết rời đi trước, Tạ Quan không phải đối mặt với cơn giận dữ như đã dự đoán. Nhưng trong lòng cậu biết, chuyện này càng để lâu, hậu quả càng nghiêm trọng. Thanh đao treo trên đầu cuối cùng cũng sẽ phải rơi xuống, chỉ là không biết cậu sẽ chết sớm hay chết muộn mà thôi.

Sáng sớm hôm sau, khi công ty gọi điện thoại đến, Tạ Quan đang ăn sáng cùng Vương Nhược Luân và Khúc Kiệt. Chiều hôm nay hai người họ sẽ gia nhập đoàn làm phim. Tạ Quan vì mất ngủ cả đêm, nên đã dậy sớm chuẩn bị một bàn đồ ăn, khiến Vương Nhược Luân kinh ngạc hỏi, "Hôm nay là ngày gì đặc biệt à?"

Tạ Quan rót một tách cà phê, cười đáp: "Ngày mặt trời mọc ở hướng Đông thôi."

Cậu bình tĩnh nghe điện thoại, sau đó nói với Vương Nhược Luân và Khúc Kiệt: "Sáng mai em phải đến công ty, buổi trưa có thể không có thời gian quay lại gặp hai người."

"Không sao, cậu cứ bận việc của cậu," Vương Nhược Luân xua tay: "Hai người tụi anh được ăn bữa cơm này là đủ rồi."

Tạ Quan cười, trông thì như đang thoải mái vui vẻ, nhưng thực ra trong lòng cậu vô cùng nặng nề. Cậu đứng dậy, cầm điện thoại trong tay. "Em đi thay quần áo trước, sau khi ăn xong nhớ rửa chén, đừng lười biếng."

"Anh biết rồi," Vương Nhược Luân lấy tay che mặt: "Cậu đi nhanh đi."

Họ gặp nhau tại văn phòng của Vương Triết. Ngoài Vương Triết, còn có phó chủ tịch Diêu Tịnh, giám đốc nghệ thuật và bộ phận pháp lý. Ngay khi Tạ Quan vừa bước vào văn phòng, vô số ánh mắt lập tức dính chặt lên người cậu. Ánh mắt có chút hiếu kỳ xen lẫn tức giận, đều không thiện ý.

Có lẽ do công ty chưa từng gặp một nghệ sĩ nào táo bạo như Tạ Quan, điển hình của người muốn đi tìm cái chết.

Tạ Quan lần lượt chào hỏi bọn họ, không ai có ý muốn mời cậu ngồi, vì vậy cậu chấp tay đứng bên cạnh bàn làm việc của Vương Triết. Trên mặt cậu rất bình tĩnh, lễ phép.

Diêu Tịnh nhìn cậu, liền hiểu ra "chó cắn là chó không sủa" nghĩa là gì. Trong bầu không khí trang nghiêm, cô nhàn nhạt nói: "Tạ Quan phải không? Tôi đã nghe Vương Triết kể về chuyện tối hôm qua."

"Trương tổng là đối tác quan trọng của chúng ta, người đại diện đã nhấn mạnh nhiều lần với cậu rồi. Cậu nổi giận và đánh nhau với Trương tổng chỉ vì một tranh chấp nhỏ. Trong mắt cậu còn có công ty không?"

Tạ Quan đến với hy vọng làm dịu mọi chuyện, cậu chịu đựng những lời lẽ gay gắt, không biện hộ cho mình, thuận theo lời của Diêu Tịnh nói: “Thật xin lỗi, chuyện này quả thực là do tôi bốc đồng. Tôi xin lỗi vì những thiệt hại đã gây ra cho công ty. Tôi sẽ chấp nhận mọi hình phạt mà công ty đưa ra."

Diêu Tịnh mở tập tài liệu trong tay, đưa cho cậu một văn bản hành chính, bất mãn nói: "Bây giờ xin lỗi đã quá muộn. Tại sao cậu không nghĩ rằng công ty sẽ rối tung lên chỉ vì sự bốc đồng của cậu? Tôi không có thời gian ở đây để nói chuyện với cậu, ưu tiên hàng đầu là kịp thời ngăn chặn tổn thất và giải quyết các vấn đề tiếp theo. Đêm qua, ban lãnh đạo cấp cao của công ty đã họp cả đêm và nhất trí rằng cậu không phù hợp để tiếp tục ở lại Tinh Huy. Nên hôm nay tôi gọi cậu đến đây vì muốn nói chuyện với cậu về việc chấm dứt hợp đồng.”

Trái tim Tạ Quan đột nhiên chìm xuống. Mặt đất dưới chân cậu dường như đột ngột biến mất, cảm giác rơi tự do không trọng lực chiếm hết ý thức của cậu. Thân thể cậu lắc lư tại chỗ, tựa hồ sắp ngã, nhưng cậu nhanh chóng đứng thẳng trở lại, vẻ mặt bối rối biến mất: "Được, cô nói đi."

Vương Triết đẩy qua hai bản hợp đồng, một là hợp đồng ký khi mới vào công ty, một là hợp đồng chấm dứt lao động.

Tạ Quan chỉ học hết cấp 3, trình độ văn hóa vô cùng bình thường, đọc kịch bản thì được, đυ.ng tới thuật ngữ chuyên nghiệp liền nhức đầu. Cậu kiên nhẫn nhìn vào phần đầu, đặt hợp đồng xuống và nói với cố vấn pháp lý: "Làm phiền anh chọn những điểm chính để giải thích các điều khoản chấm dứt hợp đồng cho tôi."

Tạ Quan nói như vậy để không thể hiện sự lo lắng của mình, sợ người khác ức hϊếp cậu vì không hiểu hợp đồng. Cố vấn pháp lý chọn ra những điều khoản bất lợi với Tạ Quan có trong hợp đồng: “Cậu Tạ, thế này, hợp đồng của cậu với công ty vốn dĩ sẽ hết hạn vào tháng 8 năm sau, nhưng bây giờ công ty quyết định chấm dứt hợp đồng sớm. Vì cậu là bên có lỗi nên sẽ không có bất cứ khoản bồi thường nào khi công ty chấm dứt hợp đồng lao động sớm với cậu."

"Còn nữa," cố vấn pháp lý khó xử nhìn cậu: "Vì hành vi của cậu gây tổn thất nặng nề cho công ty, công ty phải khấu trừ nửa năm tiền lương của cậu, tức là từ tháng Giêng đến tháng Sáu năm nay."

Biểu cảm của Tạ Quan lúc này giống như bị ai đó đâm sau lưng.

Sắc mặt trở nên khó coi, hai tay buông xuôi ở hai bên siết chặt thành nắm đấm, ánh mắt đột nhiên trở nên hung ác.

Phó chủ tịch Diêu và Vương Triết bất giác dựa vào lưng ghế, như thể có một con thú dữ sẽ xông ra cắn chết bọn họ bất cứ lúc nào.

Tạ Quan nhẹ giọng lạnh lùng nói: "CMN, tổn thất nặng nề?"

"Chuyện xảy ra thế nào, trong lòng tôi và các người đều rõ ràng. Đừng khinh người quá đáng, cũng đừng xem tôi là kẻ dễ bị ức hϊếp. Nếu muốn tôi cút thì các người trước tiên chùi mông của mình cho sạch sẽ rồi hãy đến nói chuyện với tôi." Cậu bấm ngón tay, ở trên bàn làm việc không nhẹ không nặng gõ hai cái: "Nếu không, khi tôi bị dồn vào chân tường, tôi có chết cũng sẽ phải kéo theo một cái đệm lưng. Đến lúc đó, chúng ta xem ai mạng cứng hơn ai."

Có câu nói "kẻ mềm sợ kẻ cứng, kẻ cứng sợ kẻ ngang, kẻ ngang sợ kẻ chết", nhất thời ai cũng nhất trí ngậm miệng lại. Tạ Quan thành công trấn áp đám khốn kiếp này, khoé miệng nhếch lên một nụ cười ranh mãnh, bỏ lại hai chữ "để xem", sải bước ra khỏi văn phòng.

Trong văn phòng chủ tịch trên tầng 27 của tòa nhà tập đoàn Hằng Thụy, Hoắc Minh Quân mở hộp thư và nhấp vào báo cáo điều tra do trợ lý gửi cho anh.

Tạ Quan, nam, sinh ngày 4/5/1992 tại huyện Mạnh Môn, tỉnh S. Cha là Tạ Đình Phương, nông dân, mẹ là Triệu Hạnh Nhi, mất sớm.

Trên màn hình có vài bức ảnh cũ với những khuôn mặt bị mờ, không ai trong số đó quen thuộc với anh.

Hoắc Minh Quân không cần nhìn thêm nữa, anh cũng đã hiểu đây chẳng qua lại là một ý nghĩ mơ mộng vô nghĩa khác.

Tháng tám hàng năm, Hoắc Minh Quân lại đến một ngôi mộ ở tỉnh H để bày tỏ lòng thành kính. Lẽ ra anh nên chấp nhận sự thật này từ lâu. Người chết được chôn cất vĩnh viễn trong lòng đất lạnh lẽo.

Người đã khuất, đã ra đi, nhưng sau nhiều năm, người sống vẫn không thể buông bỏ.

Điện thoại trên bàn đổ chuông. Thật trùng hợp, những gì Hoắc Chí Quang nói trong điện thoại cũng là về Tạ Quan: "...... Em nghe nói cuộc đàm phán với công ty không thành công, lúc đó Trương Hạc Sơn không quan tâm đến cậu ta vì mặt mũi của anh, còn bây giờ ông ta dồn hết sức muốn chỉnh cậu ta... Phong sát chắc chắn là không thể tránh khỏi. Làm sao bao giờ, anh có muốn nhúng tay vào không?"

Sự kiệt sức và bất lực do thất vọng khiến Hoắc Minh Quân cảm thấy chán ghét một cách vô lý với cái tên "Tạ Quan". Anh véo sống mũi, nói: "Đừng quan tâm, anh nhận nhầm người."

Một tuần sau, Tạ Quan lại được Vương Triết gọi đến công ty. Thái độ của bên kia vẫn lạnh lùng, nhưng điều khoản khấu trừ lương đã bị xóa bỏ khỏi hợp đồng chấm dứt hợp đồng. Hai bên xé rách mặt, Tạ Quan biết Tinh Huy không thể dung thứ cho mình. Có lẽ, lời đe dọa khấu trừ lương trước đó chỉ là để mở đường cho kết quả cuối cùng. Cậu thầm giễu cợt trong lòng, bản thân những người này bẩn thỉu, bọn họ cho rằng người khác cũng bẩn thỉu như mình. Với một nhóm giám đốc điều hành như vậy, thật khó để Tinh Huy có thể chuyển mình.

Sau khi suy nghĩ lại, cậu đã xúc phạm đến nhà đầu tư và bị công ty đuổi ra ngoài như thể là một tai họa. Tình hình hiện tại của cậu thực sự không tốt. Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn. Tạ Quan rời khỏi ký túc xá, tìm một căn nhà thuê nhỏ để ổn định cuộc sống. Cậu đếm hết số tiền tiết kiệm trong tay, ngồi khoanh chân trên chiếc giường đôi cũ kỹ để suy nghĩ sâu xa về tương lai. Vào một thời điểm nào đó, những gì Nhϊếp tổng đã nói lóe lên trong tâm trí cậu.

Ngoại hình của cậu có thể coi là đẹp trai, nhưng cậu không hề mềm mại. Tạ Quan nhìn xuống cơ bụng của mình, cảm thấy việc quăng ý tưởng “tìm chỗ dựa” vào thùng rác sẽ thực tế hơn. Làm người thì nên kiên định. Trước đây cậu đã liều mạng đắc tội Trương tổng cũng không cúi đầu trước quy tắc ngầm, hiện tại lại nghĩ ôm đùi tìm chỗ dựa, chẳng khác nào tự vả mặt mình. Đoạn văn cậu được học khi còn bé có nói rằng nếu bạn lựa chọn đúng thì cho dù có phải chịu đựng gian khổ thì bạn cũng sẽ hài lòng. Nhưng cuộc sống hiện thực tàn khốc ở chỗ, sự lựa chọn "không đúng lúc" đã đưa cậu đến một tình huống thậm chí còn tồi tệ hơn, tuyệt vọng hơn. Cuối cùng cậu đã phải trả giá đắt, niềm an ủi duy nhất chính là lý tưởng "Cậu là một người đàn ông tốt, có tinh thần trượng nghĩa."

Rốt cuộc, mọi người đang sống trong thế giới vật chất, vì vậy họ không thể sống bằng lý tưởng. Tạ Quan mấy năm gần đây không nổi tiếng, lương cũng rất thấp. Tiền lương từ phim Bích Hải Triều Sinh chỉ có 12.000 tệ mỗi tập. Số tiền tiết kiệm chỉ có thể giúp cậu sống trong vài tháng. Nếu không tìm được việc sớm thì cậu sẽ phải ngủ ngoài đường.

Tạ Quan đã dành thời gian làm lại sơ yếu lý lịch của mình và gửi gần trăm bản cho các công ty điện ảnh và truyền hình khác nhau. Cậu in nhiều hơn, chuẩn bị một ít thuốc lá và trà, rồi đi đến khách sạn bên cạnh cơ sở điện ảnh và truyền hình để gõ cửa trợ lý đạo diễn. May mắn thay, cậu đã từng làm diễn viên quần chúng trong vài năm trước khi ký hợp đồng với Tinh Huy, và không khó để quay trở lại nghề cũ như cậu nghĩ.

Sau một tháng, hồ sơ nộp cho các công ty điện ảnh và truyền hình giống như hòn đá chìm đáy biển. Tạ Quan đi theo đoàn phim làm diễn viên quần chúng vài lần, nhưng thù lao ít đến đáng thương. Sau đó, có người nghe nói Trương tổng sẽ phong sát một nghệ sĩ tuyến mười tám, liền nhận ra Tạ Quan, sự việc dần dần lan rộng, không có đoàn phim nào dám mướn cậu nữa.

Chú thích: Phong sát là lệnh cấm hoặc phong tỏa để ngăn cản người hay vật tồn tại trong một lĩnh vực nhất định.

Khi Tạ Quan từ cơ sở điện ảnh và truyền hình trở về thành phố, cậu đã giảm gần mười cân và trông rất hốc hác. Cậu đặt chiếc ba lô lớn của mình vào góc, rửa mặt và nằm xuống giường. Không có phản hồi nào với hồ sơ đã được nộp, và đoàn làm phim không muốn mạo hiểm đắc tội Trương tổng để cho cậu một cơ hội... Mặc dù Trương tổng là một nhà đầu tư, nhưng ông ta chỉ là một trong nhiều nhà đầu tư, và trong ngành ông ta cũng không một tay che trời, cũng không hô mưa gọi gió. Nhưng một ông già râm đãng như vậy mà các nghệ sĩ khác có thể giải quyết bằng một ly rượu, đã trở thành một chướng ngại không thể vượt qua của Tạ Quan.

Cậu nhắm mắt lại trong bóng tối và thầm tự hỏi: "Tôi có thực sự muốn tiếp tục trên con đường này không?"

Ngay khi cậu đang trên bờ vực tuyệt vọng, mọi thứ cuối cùng đã chuyển sang hướng tốt đẹp hơn. Tạ Quan nhận được email từ Hồng Kông, một công ty điện ảnh nhỏ. Email nói rằng họ đang chuẩn bị một dự án phim, và điều kiện của Tạ Quan tình cờ đáp ứng được yêu cầu của nam số ba của bộ phim. Vì vậy, họ hy vọng rằng cậu có thể đến Hồng Kông để thử vai, và email đính kèm thông tin liên lạc của đạo diễn casting.

Tia sáng xuất hiện trong tuyệt vọng quá mức bất ngờ, Tạ Quan nhảy lên như một con gà. Hồng Kông và đại lục là hai con đường phát triển, và bàn tay của Trương tổng không thể với tới đó. Trước đây cậu không quen thuộc với Hồng Kông, chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể đến đó để phát triển, nhưng lần này không phải là một cơ hội để thay đổi sao?

Tay Tạ Quan run rẩy khi trả lời email, gõ sai vài từ. Cậu cẩn thận lưu thông tin liên lạc của đạo diễn, chọn thời điểm thích hợp để gọi qua. Đối phương có khẩu âm Hồng Kông khó hiểu, Tạ Quan hiểu được nghĩa đại khái. Bên kia là một bộ phim kinh phí thấp, lương của diễn viên thấp hơn giá trong ngành. Chính vì thiếu kinh phí mà họ muốn sử dụng một diễn viên chủ động xin việc như Tạ Quan.

Chỉ cần còn được đóng phim, Tạ Quan không quan tâm về tiền lương, hai bên đã đàm phán thành công. Hai ngày sau, Tạ Quan thu dọn hành lý đơn giản, rời khỏi căn nhà thuê và một mình lên đường về phía nam.