Lúc này, trong vương phủ truyền đến từng tiếng khóc, giống như bị dọa trước vết thương của Tư Quân Triệt.
An Duyệt chật vật bò dậy, muốn đi chăm sóc Tư Quân Triệt.
Xét nhà lưu đày đã là chuyện không thể tránh được, Thường Vãn Nguyệt thấy tình huống hiện tại cũng không thể chạy trốn, ánh mắt nàng chợt lóe, thử mở miệng.
“Không gian”
Giây tiếp theo, nàng liền đứng trên một cánh đồng rộng khoảng 500 mét vuông, trước mặt là cánh đồng lúa mạch xanh mướt, cách đó không xa có một dòng suối chảy qua, bên cạnh dòng suối là một rừng cây ăn quả.
Còn có vài con gà con vịt ở mạt thế sưu tầm đã lâu mới có thể nuôi sống đang di chuyển ở bên cạnh dòng suối nhỏ, cùng với một kho hàng lớn chiếm khoảng một phần ba diện tích cánh đồng.
Kho hàng là nơi chứa đựng vật tư sinh hoạt, đồ ăn, thuốc, quần áo, cái gì cần có đều có của căn cứ.
Thường Vãn Nguyệt dùng thuốc xử lý vết thương trên người trước, cảm giác nóng rát đau đớn mới dần biến mất.
Dựa vào đống vật tư này thì nàng có thể sống sót thoải mái ở trên đường đi lưu đày.
Nàng ra không gian, tranh thủ đám người xét nhà còn chưa tới để trộm đi đến nhà kho vương phủ.
Tính cách của Tư Quân Triệt lạnh lùng nhưng tốt bụng, trong mắt không chấp nhận được một nửa hạt cát, nghĩ đến kho hàng hẳn là cũng không có thứ gì tốt.
Thường Vãn Nguyệt từ trong không gian lấy ra một cây búa đập khóa mở cửa nhà kho, suýt chút nữa đã bị ánh sáng màu vàng làm mù mắt.
Hơn trăm rương vàng bạc, châu báu, đống bảo vật làm người nhìn vào đều phải hoa cả mắt ….
Trời ạ! Nếu không nói đây là nhà kho của Cửu vương phủ, cho dù nói là nhà kho hoàng cung thì nàng cũng tin tưởng.
Tư Quân Triệt lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Đè nén nghi hoặc trong lòng xuống, Thường Vãn Nguyệt giành giật từng giây, chưa đến 10 phút đã quét sạch nhà kho vương phủ không còn một mảnh, thuận tiện đi đến phòng Tư Quân Triệt, Chu Phương, An Duyệt, lại kiếm được không ít đồ vật, ngay cả phòng bếp nàng cũng không buông tha.
Kho hàng không gian bị lấp đầy, chỉ còn khoảng 20, 30 mét vuông đất trống.
Lúc này trước cửa cũng truyền đến tiếng vó ngựa.
Nghĩ có lẽ là đám người xét nhà đã tới rồi……
Thường Vãn Nguyệt khôi phục bộ dạng yếu ớt không có sức lực ban đầu, đỡ tường đi tới sảnh ngoài.
Chỉ thấy Chu Phương và An Duyệt quỳ ở bên cạnh Tư Quân Triệt, sắc mặt nam nhân tái nhợt, cố gắng đứng dậy, trên áo dài màu lam nhạt thấm đầy vết máu, đặc biệt là phía sau lưng, quần áo rách nát tả tơi.
Đây là phu quân của nàng à?
Thường Vãn Nguyệt mím môi.
Cho dù bị thương nghiêm trọng thì cũng có thể nhìn ra Tư Quân Triệt trời sinh bất phàm, diện mạo tuấn tú, dáng người cao gầy, giữa mày có một tia lạnh lùng và ẩn nhẫn.
Nguyên chủ rốt cuộc có ánh mắt gì vậy? Đẹp như vậy mà còn chướng mắt.
Mười mấy tên cưỡi ngựa vào vương phủ.