Cầm đầu chính là một nam tử mặc áo bào ánh vàng, có vài phần tương tự Tư Quân Triệt, nhưng diện mạo càng thêm tục tằng, mang theo sự cuồng vọng và kiêu ngạo.
Hắn cười lớn một tiếng, ánh mắt phán xét nhìn trong sân: “Cửu đệ, mấy ngày không gặp, sao ngươi lại biến thành dân thường thế, rơi xuống kết cục chật vật như vậy!”
Tư Quân Triệt dựng thẳng sống lưng lên, ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chú Tư Quân Hoa, không nói một lời.
Bởi vì Tư Quân Triệt có năng lực bất phàm, được quan văn tung hô nên hoàng đế cũng có vài phần coi trọng, Tư Quân Hoa vẫn luôn xem hắn như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, lúc này đương nhiên sẽ ra sức nhục nhã.
Tư Quân Hoa cười lạnh một tiếng, nhìn người bên cạnh gật đầu.
Đám quan binh lập tức đi đến phía sau Tư Quân Triệt, đè mạnh lên vết thương trên lưng hắn mắng to: “Dân thường lớn mật, thấy Thái Tử điện hạ còn không quỳ xuống!”
“Ưm……” Tư Quân Triệt kêu lên một tiếng, hắn đau đến mức trên trán đều ứa ra vài giọt mồ hôi lạnh, nhưng lưng eo lại càng thẳng hơn, không chịu khuất phục.
Chu Phương ở bên cạnh thấy vậy thì trong lòng run sợ, vuốt tóc hoa râm nói: “Thái Tử điện hạ, cầu ngài bỏ qua cho Triệt Nhi, đều là do tiện nhân Thường Vãn Nguyệt quấy phá, không liên quan đến chúng ta ……”
Đúng lúc này, Thường Vãn Nguyệt cũng đi ra khỏi bóng tối: “Thái Tử điện hạ tìm lâu như vậy, là đang tìm ta sao?” Giọng nói của nàng trong sáng động lòng người, trong mắt không hề có vẻ sợ hãi.
Ánh mắt mọi người nhìn lên người nàng.
Ánh mắt Tư Quân Triệt lạnh băng, mang theo sự khinh thường và chán ghét khó có thể che giấu, những người khác cũng không hề có ý tốt.
Tư Quân Hoa thấy nàng bị thương, sắc mặt ửng hồng, làm nàng càng thêm nhu nhược động lòng người, hầu kết của hắn lên xuống liên tục.
“Vãn Nguyệt, trước khi các ngươi rời đi thì ta sẽ nể mặt mũi của Tư Quân Triệt, thỏa mãn nguyện vọng muốn làm ‘thái tử phi’ của ngươi, người tới, bắt nàng lại đây cho ta!”
Thường Vãn Nguyệt cười lạnh: “Thái Tử điện hạ, ngươi cũng không nên đắc ý vênh váo”
Trước mắt bao người, mấy tên thị vệ thân tín của Thái Tử cũng không màng lễ nghi liêm sỉ, duỗi tay ra muốn bắt nàng.
Đôi mắt Tư Quân Triệt lạnh lẽo, di chuyển đến trước một bước, nhưng lại bị Triệu quản gia và An Duyệt ngăn cản.
An Duyệt còn châm chọc: “Biểu ca, không cần lo cho tiện nhân kia, cho dù hôm nay nàng bị đùa chết thì cũng là nàng xứng đáng, cả nhà chúng ta là bị nàng liên lụy!”
Ngay khi mấy tên thị vệ tới gần muốn động thủ, Thường Vãn Nguyệt duỗi tay bóp chặt cổ của một tên thị vệ ném ra thật xa.
Ngay sau đó quét ngang chân, vướng ngã toàn bộ những tên khác.
Một lúc sau, mấy tên thị vệ của Thái Tử muốn xâm phạm Thường Vãn Nguyệt đều bị ném đi.
Tư Quân Triệt nhăn mày, ánh mắt nhìn Thường Vãn Nguyệt có chút phức tạp.
Tư Quân Hoa nhìn đám thị thể nằm trên đất, hắn thẹn quá thành giận, lập tức muốn tự mình ra tay.
Thường Vãn Nguyệt linh hoạt tránh đi, tùy thời chuẩn bị mở ra không gian lấy dao găm ra, giọng nói trong sáng: “Thái Tử có nghĩ tới nếu việc hôm nay truyền tới tai Hoàng Thượng thì sẽ có kết quả gì không?”