“Con tiện nhân này! Dám viết thơ châm biếm làm liên lụy tới Cửu vương phủ chúng ta bị xét nhà! Hôm nay ta nhất định phải đánh chết ngươi!”
“An tiểu thư, Triệu quản gia, Vương gia đã bị nâng trở lại, hiện tại đang hôn mê!”
“An tiểu thư, chúng ta đi xem Vương gia trước đi!”
Tiếng người ồn ào dần biến mất, nhưng từng cơn đau đớn khắp người lại không giảm bớt.
“Tê……”
Trên mông truyền đến cơn đau da tróc thịt bong, lan ra cả người.
Thường Vãn Nguyệt cố gắng mở to mí mắt nặng nề, thử nhìn quanh bốn phía.
Không có tang thi, không có thực vật biến dị, không có xương cốt và thịt thối ở khắp nơi……
Đập vào mắt là hoàn cảnh cổ kính, còn có người mặc cổ trang đi tới đi lui, và còn có tiếng khóc lặng lẽ……
Một giây trước mạt thế, căn cứ bị tang thi tấn công phá huỷ, nàng bị tang thi điên cuồng cắn xé……
Dựa theo logic bình thường thì nàng hẳn là đã chết rồi mới đúng.
Thường Vãn Nguyệt đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, một đoạn ký ức xa lạ lao nhanh vào đầu nàng như nước thủy triều.
Đây là triều đại không có thật trong lịch sử.
Hiện tại nàng là con gái của Lại Bộ thượng thư Thường Huy, Vương phi của Cửu vương gia Tư Quân Triệt, trùng tên trùng họ với chính mình, cũng gọi là Thường Vãn Nguyệt!
Gia thế hiển hách, xinh đẹp hơn người lại có tài danh, từ khi còn nhỏ đã có chút mập mờ ái muội cùng với thái tử Tư Quân Hoa, vì trở thành thái tử phi mà đã dùng hết mọi thủ đoạn.
Không ngờ lại bị tính kế ngủ cùng giường với Tư Quân Triệt……
Tuy rằng năng lực tự chủ của cửu vương gia rất mạnh, vẫn chưa xảy ra quan hệ, nhưng vì bảo vệ mặt mũi của hoàng gia nên Thường Vãn Nguyệt vẫn trở thành Cửu vương phi.
Sau khi thành thân thì nàng cũng không ngừng nghỉ, không chỉ tiếp tục mập mờ với Tư Quân Hoa, liên hệ qua thư từ mà còn liên tục ỷ vào thân phận vương phi mà gây chuyện ầm ĩ, mỗi ngày khiến vương phủ gà bay chó sủa.
Thậm chí sau khi say rượu còn viết một câu thơ ám chỉ hoàng đế ngu ngốc, bất mãn với mối hôn sự này ……
Sau khi Hoàng Thượng biết được thì vô cùng giận dữ, trực tiếp hạ chỉ lưu đày cả phủ
Hiện tại trên dưới Cửu vương phủ hận nàng tận xương.
Thường Vãn Nguyệt tiếp thu ký ức xong, cuối cùng cũng tiếp nhận sự thật máu chó rằng mình đã xuyên qua.
Mới thoát khỏi đàn sói lại rơi vào hang hổ.
“Chính là con tiện nhân này hại toàn phủ chúng ta!”
Vừa lấy lại tinh thần liền thấy roi đánh tới, Thường Vãn Nguyệt lập tức nắm lấy roi, đứng dậy đá bay người nọ: “Một người ăn nhờ ở đậu như ngươi thì có tư cách gì dạy dỗ ta chứ?!”
Người đánh nàng tên là An Duyệt, biểu muội của Cửu vương gia Tư Quân Triệt, gia cảnh sa sút, đi theo mẫu thân ở tạm tại Cửu vương phủ.
“Con khốn nhà ngươi dám đá ta à?!” An Duyệt tức muốn hộc máu.
Thường Vãn Nguyệt lạnh lùng nói: “Sao nào? Đá ngươi còn muốn chọn ngày đẹp tháng tốt sao?”
“Ngươi……?!” An Duyệt bị nghẹn tới nói không nên lời.