Tớ Có Thể Yêu Cậu Không?

Chương 2

“Cái gì??? Tớ á??”- Hạ Anh.

“Đúng rồi! Tớ thấy cậu rất giỏi trong mấy khoản như thế mà?”- Tuyết Nhi.

Tuyết Nhi đáp lại bạn mình bằng giọng điệu hí hửng pha chút châm chọc nhìn chỉ muốn cho một chiếc dép lào vào mặt...

“không... không được đâu! Tớ-”- Hạ Anh.

“Cũng được mà! Thôi không nói nhiều nữa, bắt đầu quay thôi!”- Lớp trưởng.

Chưa để Hạ Anh nói thêm câu nào, mọi người đã quyết định thêm tên cô vào vòng quay... Vòng tròn cứ tiếp tục quay cho đến khi chỉ vào một cái tên mà chính chủ còn không ngờ tới...

“Cái gì??? Tại sao lại chỉ vào tên tớ cơ chứ?”- Hạ Anh.

Vâng, và cái tên đó không ai khác chính là Hạ Anh. Cô trầm cảm, khóc ròng, cạn lời với số phận đen hơn cả nhọ nồi của mình.

“Không sao đâu! Có các bạn khác lo hết rồi mà, cậu chỉ cần canh mấy câu cơ bản rồi bấm chuông thật nhanh là được!”- Tuyết Nhi.

“Thôi được rồi! Nhưng tớ không đảm bảo sẽ nhấn chuông nhanh hơn bên kia đâu đấy!”- Hạ Anh.

Sau khi đồng ý, chấp nhận các thứ, mọi người đã chốt danh sách rồi nộp cho giáo viên đơn ứng cử.

“Haizz... Nãy cậu chơi tớ một vố hơi đau đấy Nhi!” - Hạ Anh.

“Haha! Tớ đã nói là sẽ trù cho cậu thi là phải thi mà, với lại đây cũng là cơ hội để cậu có thêm nhiều bạn mới hơn đấy, có khi vớ vẩn lại vớ được cậu người yêu nào đó ấy chứ.”- Tuyết Nhi.

“Cậu suốt ngày nghĩ mấy cái linh tinh đâu đâu không! Những lúc nghĩ mấy cái đấy sao không tìm cách tỏ tình với đàn anh khối trên đi?”-Hạ Anh.

Không để mình bị chịu thiệt, Hạ Anh phản đòn lại bạn mình, một cú phản đòn chí mạng khiến Tuyết Nhi điếng người một lúc lâu, sau đó mới biết điều mà im lặng không nói đến chuyện đó nữa.

“Người phản đòn lại được tớ chỉ có mình cậu thôi, Hạ Anh!”- Tuyết Nhi.

Tuyết Nhi nhìn sang phía Hạ Anh rồi thầm nghĩ, khóe miệng cong lên từ lúc nào không hay...

Trong khi đó đối nghịch với 11A2 là 11A1 cũng đang thi nhau bàn tán về danh sách ứng cử.

“Vậy là chỉ còn một người nữa là đủ hai mươi trên hai mươi rồi, chọn ai đây lớp trưởng?”- Bạn N.

"Tớ thì không cần cầu kì, những ai chưa được chọn oẳn tù xì với nhau, ai thắng cuối cùng thì chọn, thế thôi!"- Lớp trưởng.

Mọi người xung quanh đều nghĩ:" Vậy mà cũng được luôn?" nhưng không ai dám phản bác lại câu nào, đành ậm ừ nghe theo.

Từng bạn chưa được chọn uyn với nhau, cứ thế loại dần được những người còn lại.

“Quả này dễ dính chưởng lắm nha!”- Đức Huy.

Sau những đợt tỉ thí hết lần này đến lần khác, kết quả còn lại năm người, là M, N, P, Q và Anh Vũ... Ngay lập tức cậu phản lại thằng bạn mồm gở đang cười như được mùa bên cạnh mình:

"Cậu đừng có nói gở, tí tớ mà được chọn là cậu phải bao bữa trưa cả tuần đấy!”- Anh Vũ.

“Haha! Tớ chỉ đùa thôi, sẽ không có chuyện đó đâu! Mà nếu có ý, tớ chấp nhận bao cậu hẳn hai tuần luôn!”- Đức Huy.

Không một chút hối hận nào, Đức Huy tỏ ra chắc chắn rằng Anh Vũ sẽ không bị chọn, lại còn cứ tiếp tục cười cợt như chưa có gì xảy ra. Nhưng có lẽ cậu đã đi một nước đi mà không thể lường trước được....

“Ba-hai-một!”- Bạn M.

“Cái gì, tớ thắng á??”- Anh Vũ.

Sau khi Anh Vũ thắng, mặt Đức Huy như quay ba trăm sáu mươi độ chuyển từ vui vẻ sang tái mét, ngay lúc đang chuẩn bị chuồn đẹp, thì có một bàn tay và một khuôn mặt tuy nở một nụ cười tươi rói nhưng đằng đằng sát khí giữ cậu lại:

“Cậu đi đâu mà vội thế? Sao nào? Định chạy à?”- Anh Vũ.

“Đâu... Đâu có! Tớ chỉ là đang, ừm... Ờ...”- Đức Huy.

Cậu ngắc ngứ, trả lời lắp ba lắp bắp, trực giác được luyện mười bảy năm trời mách bảo cậu rằng lần này cậu toi thật rồi.

“Nhớ bao tiền ăn hai tuần nha bạn!”- Anh Vũ.

“Dạ! Dạ! Được ạ! Như ý anh ạ! Em sẽ lập tức tuân lệnh anh!”- Đức Huy.

Sau khi hài lòng với câu trả lời nghe có vẻ biết điều hơn một chút của Đức Huy, Anh Vũ trở lại với trạng thái bình thường, với một khuôn mặt cũng "bình thường" nốt.

“Chậc... Cũng biết thắng thật đấy, thắng lúc nào không thắng, lại đi thắng vào đúng lúc này mới chết cơ chứ?"- Anh Vũ.

Chưa bao giờ cậu lại trách vận may của mình nhiều như lúc này. Nhưng cũng chỉ một lúc như thế, vẫn rất lạc quan, yêu đời, cậu tự nhủ rằng mọi thứ sẽ ổn:

“Thôi kệ! Dù sao lớp cũng gánh hết rồi, thêm mình vào cũng chỉ để cho đủ quân số thôi!”- Anh Vũ.

Hai lớp cùng bắt tay vào luyện tập trước khi cuộc thi bắt đầu, ai ai cũng dốc hết sức mình để mong đoạt được giải nhất mang vinh quang về cho lớp.

“Câu này ta sẽ trả lời như này, không cần dài dòng, vào hẳn ý chính là được.”- Lớp trưởng 11A2.

“Đây là tuyển tập những câu hỏi có khả năng sẽ vào, các cậu tham khảo rồi học thuộc mấy câu, đến lúc dính thì còn biết đường trả lời.”- Lớp trưởng 11A1.

“Tranh thủ tập phản xạ đi! Đi thi không biết đối thủ nhanh thế nào đâu! Tốt nhất cứ phòng địch còn hơn đối địch.”- Bạn Khôi lớp 11A2.

“Lần trước tớ thi vài lần rồi, cứ làm như này rồi như này là ăn chắc được điểm!”- Bạn Linh lớp 11A1.

Phải đến những lúc như này chúng ta mới biết đoàn kết là thế nào. Từng bạn giỏi hay có kinh nghiệm hơn truyền dạy lại cho các bạn khác. Có thể bình thường ta cảm thấy ghét bỏ, xa lánh với mọi người. Nhưng khi khó khăn, hoạn nạn hay khi một tập thể cần sự giúp đỡ, ta sẽ bỏ qua hết tất cả mà đoàn kết lại, cùng nhau vượt qua khó khăn để vươn đến chiến thắng. Dù thắng hay thua, giỏi hay kém, nhưng tình đoàn kết, tình đồng chí, đồng đội của họ khi cố gắng hợp sức lại để đạt được một mục tiêu nào đó vẫn hiện lên thật đẹp, thật cao quý và đáng trân trọng.

“Đây là lí do để chúng ta cố gắng hết mình trong lúc thi đấu đấy! Mọi người giúp đỡ, tương trợ cho nhau như này làm thầy cô xúc động quá!”- Các giáo viên trong trường.

Họ nghẹn ngào cất lên những dòng cảm xúc của mình khi chứng kiến khung cảnh các bạn học sinh hợp sức lại giúp đỡ lẫn nhau. Đây quả là tinh thần đoàn kết mà mỗi người chúng ta nên có.

“Các em học sinh đang dần trưởng thành hơn, biết quan tâm, giúp đỡ bạn bè của mình hơn. Cuộc thi này không chỉ là để tranh chức vô địch, mà còn là sợi dây kết nối mọi người lại với nhau một cách gần gũi, tự nhiên hơn. Có phải mục đích thầy đặt ra cuộc thi này là để làm vậy không, thầy hiệu trưởng?”- Cô hiệu phó.

"Haha! Tôi không biết cô đang nói gì cả, chỉ là tôi thích thì tôi cho tổ chức cuộc thi thôi!”- Thầy hiệu trưởng.

“Haizz... Tôi biết rồi! Còn đây là xấp tài liệu hôm nay thầy phải xử lý. Thầy không được đi đâu cho đến khi hoàn thành xong đâu đấy!”- Cô hiệu phó.

Vừa dứt lời, mặt thầy hiệu trưởng đơ lại một lúc, rồi nói với giọng điệu cún con:

“Thôi mà! Xấp tài liệu này tôi nhất định sẽ hoàn thành nó! Nhưng cô có thể cho tôi thêm một ngày nữa được không, Vân?”- Hiệu trưởng.

Cô hiệu phó thoáng có chút bất ngờ, nhưng sau đó đã chỉnh đốn lại mà nói bằng tông giọng trầm hơn, lạnh lùng hơn làm cho sát khí tỏa ra dày đặc cả phòng:

“Không được là không được! Bắt buộc trong hôm nay phải hoàn thành xong cho tôi! Còn nếu thầy không làm xong, thì đừng trách tôi không báo trước!”- Hiệu phó.

“Tôi...Tôi biết rồi! Tôi biết rồi mà! Cô đừng giận nữa! Chắc chắn trong hôm nay tôi sẽ hoàn thành nó! Được không, Vân?”- Hiệu trưởng.

Thầy hiệu trưởng toát mồ hôi hột khi chứng kiến khung cảnh ai nhìn vào cũng rợn người kia, bèn đáp lại một cách vội vàng và lắp bắp:

“Biết thế là tốt! Thầy nhớ làm cho xong rồi mới được làm việc khác đấy! Hôm sau tôi đến mà chưa thấy tập tài liệu đã xử lý xong thì thầy chết với tôi!”- Hiệu phó.

“Vâng! Vâng! Tôi biết rồi ạ!”- Hiệu trưởng.

Sau khi chắc chắn rằng thầy hiệu trưởng sẽ hoàn thành tài liệu trong hôm nay, cô hiệu phó rời khỏi phòng hiệu trưởng, không quên lẩm bẩm vài câu:“Đồ ngốc này! Thật là...”

“Quả nhiên là Ánh Vân mà! Cô ấy vẫn nghiêm khắc ngay cả khi ở trường hay ở nhà. Nhưng nếu không có cô ấy chắc mình đã không lên được chức hiệu trưởng này rồi...”- Hiệu trưởng.

Thầy hiệu trưởng thầm nghĩ một lúc, song nét mặt đã hiện lên vẻ hiền từ, dịu dàng chỉ dành cho một người nào đó...

Và ngày thi cuối cùng cũng đến...

.

.

.

Hello các cậu, chap mới đã ra lò rồi đây. Chap này ko có hint OTP cặp chính đâu, chỉ có cặp hiệu trưởng x hiệu phó thôi =))). Nếu thấy hay hãy vote và comment để tớ có thêm động lực ra chap hay hơn nha!!!