Tớ Có Thể Yêu Cậu Không?

Chương 3

Thời gian thắm thoát trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến ngày diễn ra cuộc thi dành cho các bạn học sinh khối mười một. Từng lớp thay nhau lên bốc thăm chọn lớp đối địch, 11A2 đấu với 11A5, 11A1 đấu với 11A4. Sau khi các lớp đã bốc thăm chọn lớp đối địch xong, thầy hiệu trưởng đứng lên sân khấu phát biểu:

“Xin chào các em học sinh thân mến! Vậy là sau những ngày tháng vất vả ôn luyện cùng nhau, các em đã sẵn sàng bước vào giai đoạn tiếp theo chưa?”- Hiệu trưởng.

Toàn trường:“Rồi ạ!”

“Rất tốt! Ngay bây giờ! Cuộc thi giành chức quán quân cho các em học sinh khối mười một xin được bắt đầu! Đội nào lên đầu tiên các em hãy chuẩn bị sau cánh gà, khi tiếng đếm của thầy đến một, các em hãy ra sân khấu nhé?”- Hiệu trưởng.

“Vâng ạ!”- Các bạn học sinh.

“Ba-hai-một, bắt đầu!!!”- Hiệu trưởng.

Từng đội lên thi đấu với nhau, hết đội này đến đội khác. Không khí xung quanh vô cùng náo nhiệt xen lẫn chút căng thẳng và kịch tính. Có đội thua, đội thắng, có lớp động viên các bạn thua, có lớp cổ vũ tinh thần cho đội thắng. Một cảnh tượng thật đẹp đẽ và thiêng liêng làm sao!

Lúc này đã đến lớp 11A2 ra trận, mọi người cùng nhau chụm lại:

“Các cậu có nhớ những ngày chúng ta cùng nhau ôn tập để đi thi không? Mọi người đã cố gắng hết mình để đi được đến đây, không nên để những công sức mà chúng ta bỏ ra bị vùi dập được, vì chúng ta là một! Mỗi người các cậu đều có cho mình những năng khiếu riêng, không ai giống ai cả, kể cả trận đấu này có thắng hay thua, hãy vẫn tự hào về nó vì đó là một kỉ niệm đẹp trong thời học sinh của các cậu, và tớ rất vui và biết ơn vì có các cậu trong những mảnh kí ức đấy!”- Lớp trưởng 11A2.

Mọi người nghe xong đều vô cùng xúc động, lớp trưởng của họ luôn như vậy. Biết quan tâm, lo lắng cho các thành viên trong lớp, đặc biệt là trong những dịp như này. Giờ đây dù họ có thua thì họ cũng chấp nhận, vì họ đã cố gắng hết mình rồi, hơn hết còn có lớp trưởng của họ... Luôn dang rộng vòng tay che chở, luôn động viên khi khó khăn, hoạn nạn. Vì vậy, họ cũng đã quyết tâm sẽ mang về chiến thắng cho đội, một phần vì lớp, và một phần cũng vì lớp trưởng của họ.

“Lớp trưởng! Cậu yên tâm! Chúng tớ chắc chắn sẽ không phụ lòng tin của mọi người và của cậu đâu! Chúng tớ sẽ chiến thắng và mang vinh quang về cho cậu và lớp! Nhất định!”- Lớp phó.

“Được rồi! Đặt tay lên đây rồi cùng hô nào các cậu! 11A2, NHẤT ĐỊNH CHIẾN THẮNG!”- Lớp trưởng.

Cả bọn cùng hô to khẩu hiệu chiến thắng, rồi ra sân khấu chuẩn bị thi đấu...

.

.

.

"Mười nhân mười bằng bao nhiêu?”- Người ra đề.

-“Reng! Bằng một trăm!”- Hạ Anh.

“Chính xác! Và lớp chiến thắng là 11A2.”- Người ra đề.

“YEAH! Chúng ta thắng rồi! Các cậu cừ lắm! Cậu cũng rất tuyệt ở câu cuối cùng đó, Hạ Anh!”- Lớp phó.

“Cảm ơn cậu vì đã khen! Tớ chỉ làm đúng nhiệm vụ của mình thôi!”- Hạ Anh.

“Sao cũng được mà! Thắng là tốt rồi! Chúng ta còn phải chuẩn bị cho những trận khác nữa đấy! Mọi người nghỉ một lát rồi ta cùng xem lại mấy câu nữa nha!”- Lớp phó.

“Bọn tớ thắng rồi nè, lớp trưởng!”- Bạn Khôi.

“Ừm! Các cậu ngầu lắm! Cố gắng cho những lần sau nữa nha!”- Lớp trưởng.

“Chắc chắn rồi!”- Cả bọn.

Đã đến 11A1 thi đấu, mọi người cũng vô cùng háo hức cho trận đấu sắp tới.

“Được rồi các cậu! Hãy nhớ lại những gì chúng ta đã học tập và ôn luyện, cùng mang về chiến thắng cho lớp nào mọi người!”- Lớp trưởng 11A1.

“Thắng hay thua không quan trọng, quan trọng là các cậu đã cố gắng hết sức mình! Tớ hi vọng chúng ta có thể mang lại nhiều kỉ niệm đẹp cùng nhau trong khoảng thời gian còn ngồi trên ghế nhà trường!”- Lớp phó.

“Đúng vậy! Việc chúng ta đứng đây cùng nhau chiến thắng đã phần nào trở thành một trong những kỉ niệm đẹp của thời học sinh rồi. Qua những đợt thi này ta mới hiểu ra tầm quan trọng của nhau, mỗi người các cậu đều là những cá nhân không thể thiếu trong một tập thể lớp. Chiến thắng và mang chức vô địch về cho lớp là một nhiệm vụ đòi hỏi sự đoàn kết của mỗi người, vì vậy tớ hi vọng các cậu sẽ yêu thương nhau và giúp đỡ nhau nhiều hơn trong học tập và những lĩnh vực khác nữa!”- Lớp trưởng.

“Vì lớp! Vì vinh quang! Và vì cả chúng ta nữa! Hãy chiến thắng trận chiến này nào!”- Bạn Linh.

“CHIẾN THẮNG!”- Cả bọn.

“Ít nhất là vì lớp, mình cũng phải cố gắng thôi!”- Anh Vũ.

Sau khi chuẩn bị tinh thần xong, cả bọn ra sân. Ai nấy đều sẵn sàng tư thế chiến đấu...

“Apple dịch ra tiếng Việt là gì?”- Người ra đề.

“Reng! Là quả táo!”- Anh Vũ.

“Chính xác! Và lớp đi tiếp là 11A1!”- Người ra đề.

“Trả lời nhanh lắm anh bạn!”- Bạn lớp phó quàng vai Anh Vũ rồi khen ngợi chiến công của cậu.

“Haha! Cảm ơn cậu! Tớ chỉ làm vì lớp thôi!”- Anh Vũ.

“Ừm! Vẫn còn những đợt khác nữa, mọi người chớ có chủ quan mà lỡ mất chiến thắng nha!”- Lớp trưởng.

“Đồng ý!”- Cả lớp.

Sau đó những trận đấu của các lớp khác tiếp tục diễn ra vô cùng căng thẳng và kịch tính không riêng gì hai lớp nhất nhì khối kia. Mọi người đều nỗ lực hết mình, từng dòng cảm xúc xen lẫn nhau tạo nên một bức tranh thật sống động mà khó quên. Thắng hay thua, chỉ cần chúng ta một lòng hướng về nhau, luôn vì nhau mà cố gắng, chắc chắn còn ý nghĩa hơn tất cả mọi thứ trên đời này...

Hai đội vào vòng chung kết lần này quả nhiên không ngoài dự đoán, là 11A1 và 11A2. Lúc này toàn trường đột nhiên yên ắng hẳn. Mọi người đều hướng lên sân khấu chờ đợi Cuộc chiến muôn thuở giữa hai cái lớp chuyên tranh nhau chức số một toàn khối này. Nói là tranh nhau chứ không hẳn là tranh nhau, mỗi lần thi là hai lớp không nhất thì nhì. Sở dĩ vậy nên mọi người mới gọi là tranh nhau, chứ không phải hai lớp ấy ghét nhau hay tranh chấp nhau gì cả, (trừ một số thành phần chỉ quan tâm đến lớp thắng lớp thua).

“Các cậu! Đối thủ của chúng ta quanh đi quẩn lại vẫn là các bạn 11A1 nhỉ? Các cậu ấy phải rất giỏi nên lần nào cũng có thể lọt vào vòng chung kết, tất nhiên là chúng ta cũng giỏi rồi!”- Lớp phó 11A2.

“Haha! Dù đối thủ của chúng ta là ai, cũng không cần phải lo lắng gì cả. Cuộc thi này lập ra là để chúng ta trau dồi thêm những kiến thức mà chúng ta đang có và chưa có, kinh nghiệm và tri thức chúng ta học được trong những lần thi này mới là quan trọng nhất!”- Lớp trưởng 11A2.

“Cậu nói đúng, lớp trưởng! Và tớ chắc rằng các bạn bên 11A1 cũng nghĩ như thế! Không phải tự dưng mà bọn mình mới được học A1 và A2. Phải có kiến thức và tư duy thì mới vào được, nên chắc họ sẽ hiểu được điều này thôi!”- Hạ Anh.

“Tớ đồng tình với ý kiến của các cậu! Với cả tớ cũng khá quý mấy bạn bên 11A1. Có vài bạn học chung lớp học thêm với tớ và Hạ Anh đều thân thiện, tốt bụng lắm!”- Tuyết Nhi.

“Tớ cũng quý mấy bạn bên đấy, nhìn lúc các cậu thi đấu với họ ở mấy trận trước tớ thấy mấy bạn ấy nói chuyện thoải mái, dễ gần lắm! Chứ không khó gần như mọi người hay nói đâu!”- Hạ Anh.

“Có vẻ ngoài thi đấu ra các cậu còn có thể kết bạn với những bạn lớp khác nữa, tớ rất tự hào về các cậu đấy!”- Lớp trưởng.

“Được rồi, bây giờ chúng ta cùng chuẩn bị ra sân thôi!”- Lớp phó.

Trong khi đó ở bên 11A1.

“Đối thủ của chúng ta vẫn không thay đổi nhỉ? Quả nhiên là 11A2 mà! Tuyệt thật đấy!”- Lớp trưởng 11A1.

“Ừm, đúng vậy! Lần nào cũng được đấu với họ. Quả nhiên rất xứng đáng để làm đối thủ của chúng ta mà!”- Lớp phó.

“Tớ hi vọng có thể kết thêm nhiều bạn bên 11A2 hơn nữa. Tớ có quen mấy bạn bên đó ở lớp học thêm rồi, mấy bạn ấy siêu thân thiện và dễ gần luôn! Có vẻ không giống như mọi người đồn thổi là lớp chọn thì sẽ ít nói, khó gần hơn nhỉ?”- Linh.

“Họ cũng giống chúng ta mà, đều là lớp chọn và đều bị nói là khó gần, ít nói...”- Lớp phó.

“Kìa cậu...”- Linh.

“Nhưng họ còn giống lớp ta ở điểm nữa, đó là nhìn ngoài thì thế nhưng tiếp xúc sẽ thấy rất dễ gần và thân thiện. Vì vậy, trong những lần được đấu cùng các bạn bên 11A2 khiến tớ không hề có cảm giác muốn đối địch, mà chỉ muốn chơi một trận giao lưu giữa những người bạn với nhau thôi!”- Lớp phó.

“Ra là vậy! Tớ cũng nghĩ thế!”- Linh.

“Không cần lo lắng đâu! Nếu là 11A2 thì chúng ta có thể thoải mái đấu với nhau như chơi một trò chơi cùng các bạn mà không cần thắng hay thua gì cả! Và tớ tin các bạn bên 11A2 cũng sẽ nghĩ như thế!”- Lớp phó.

“Ừm! Thả lỏng ra nào! Mặc dù hai lớp bị những tin đồn như tranh giành nhau hay thù ghét nhau nhưng chúng ta vẫn coi nhau như một phần của lớp mình vậy. Thắng thua không quan trọng, quan trọng là chúng ta có thể cùng nhau đứng trên một sân khấu và cùng trau dồi những kiến thức bổ ích của mình cho mọi người để học tập tốt hơn. Đó mới là suy nghĩ của chúng ta về cuộc thi này, và tớ có thể khẳng định các bạn bên 11A2 cũng nghĩ như thế!”- Lớp trưởng.

“Đúng vậy! Hãy ra sân với tinh thần tự tin và thoải mái nào mọi người!”- Đức Huy.

“Nếu có thể, tớ cũng muốn làm quen với các bạn bên 11A1 nữa...“- Anh Vũ.

“Chắc chắn cậu sẽ làm quen được mà! Mấy cậu ấy dễ gần lắm!”- Lớp trưởng.

“Nhưng tớ thấy cũng thật buồn cười. Không hiểu sao hai lớp chúng ta chỉ hay thi đấu cùng nhau thôi mà mọi người lại đồn là tranh giành rồi ghét bỏ nhau các thứ! Lại còn lập ra hội fanclub này hội fanclub kia làm mất trật tự hành lang trường nữa chứ?”- Lớp phó.

“Haha! Tớ không biết tại sao lại vậy nữa! Mà tớ cũng không thích mấy cái fanclub gì đó đâu! Nó làm cho tình bạn giữa hai lớp 11A1 và 11A2 bị đem ra để cá cược, so sánh lẫn nhau, và điều đấy khiến tớ rất khó chịu!”- Lớp trưởng.

“Đúng rồi! Hay là chốc nữa thi xong chúng ta cùng thông báo với mọi người để họ không làm vậy nữa đi?”- Lớp phó.

“Nghe được đấy! Tí thông báo cho các bạn bên 11A2 nữa!”- lớp trưởng.

Sau khi thống nhất ý kiến với nhau, cả đội ra phía sau cánh gà để chuẩn bị cho cuộc thi. Tại đây họ gặp lại những gương mặt thân quen đã cùng trải qua mọi câu hỏi khó khăn để đứng đây, cạnh nhau. Điều đó khiến họ an tâm, thư giãn hơn phần nào...

“Chào các cậu! Chúng ta lại gặp nhau rồi! Hi vọng hôm nay chúng ta sẽ có một trận đấu thật hay và bổ ích!”- Lớp trưởng 11A1.

“Tớ cũng vậy! Hi vọng chúng ta sẽ có khoảng thời gian quý giá để học hỏi nhau nhiều hơn!”- Lớp trưởng 11A2.

“À mà lớp cậu có bạn mới tham gia à?”- Lớp trưởng 11A1 quay sang phía Hạ Anh rồi giơ tay lên ngỏ ý muốn bắt tay cô.

“Chào cậu! Tớ là lớp trưởng lớp 11A1, tên tớ là Nhật Nam, cậu tên gì thế?”- Lớp trưởng 11A1.

“Chào cậu! Tớ tên là Hạ Anh, đây là lần đầu tớ lên đây, hi vọng có thể học hỏi thêm nhiều điều ở lớp các cậu!”- Cô không ngại mà giơ tay ra bắt tay với cậu bạn trước mặt mình.

“Chắc chắn rồi! Cậu không cần lo đâu! Chúng ta chỉ chơi cùng nhau như những người bạn thân thiết thôi chứ không phải đối thủ hay gì cả!”- lớp trưởng 11A1 tươi cười nói với Hạ Anh.

“Tớ có quen với mấy bạn lớp cậu rồi nên tớ rất vui khi được dịp chơi cùng các cậu trên một sân khấu đấy!”- Hạ Anh cũng cười nói rất thân thiết với cậu bạn lớp kia.

“Vậy thì tuyệt quá! Thật vui khi kết thêm được một bạn bên 11A2 mà!”- Lớp trưởng 11A1.

“Tớ cũng vậy! Rất vui vì được làm quen với các cậu!”- Hạ Anh.

“Bên cậu cũng có bạn mới kìa?”- Lớp trưởng 11A2 cũng liếc qua đội hình lớp bên kia rồi chợt nhận thấy một gương mặt mới.

“Chào cậu, tớ là lớp trưởng 11A2, tên là Thanh Phong, hi vọng có thể cùng cậu trau dồi thêm nhiều kiến thức hơn nữa!”- Lớp trưởng 11A2.

“Chào cậu! Tớ cũng là người mới lên lần đầu, tên là Anh Vũ. Mong rằng chúng ta sẽ có một trận đấu thật hay và bổ ích!”- Anh Vũ.

“Được thôi! Mọi người bên 11A1 đều là bạn bè thân quen của lớp tớ hết, cần giúp gì thì cứ nói, lớp tớ sẽ giúp lớp các cậu!”- Lớp trưởng 11A2.

“Bọn này cũng thế! Các bạn bên 11A2 cần gì giúp cứ sang lớp tớ, lớp tớ sẽ tận tâm giúp đỡ các cậu!”- lớp trưởng 11A1.

“À mà tí nữa tớ đề xuất bác bỏ một chuyện nên cần các cậu lắng nghe điều này!”- Lớp trưởng 11A1.

“Chuyện gì thế?”- Lớp trưởng 11A2.

-“Tớ dự định tí sẽ thông báo trước toàn trường là lớp 11A2 và 11A1 rất thân thiết với nhau và phản đối mấy cái dư luận như tranh giành, ghét bỏ nhau hay hội fanclub của hai lớp gì đó cãi nhau xem ai thắng ai thua. Tớ không thích mấy cái đó chút nào nên nhân dịp này muốn cùng cậu bác bỏ nó một lần và mãi mãi luôn! Cậu có đồng ý không?”- Lớp trưởng 11A1.

“Tớ đồng ý hai tay luôn! Tớ cũng rất khó chịu khi nghe những lời đó! Tình bạn hai lớp chúng ta bị đem ra so sánh như vậy là không thể chấp nhận được! Để tớ nói lại với các bạn lớp tớ rồi tí chúng ta cùng phát biểu!”- Lớp trưởng 11A2.

“Được thôi! Tớ cũng sẽ báo với các bạn lớp tớ nữa! Hẹn cậu tí nữa nha! Thi đấu vui vẻ!”- Lớp trưởng 11A1.

“Cậu cũng vậy! Thi đấu vui vẻ!"- Lớp trưởng 11A2.

Sau khi hàn huyên đủ thứ chuyện trên đời, hai lớp cùng nhau ra sân để thi đấu. Nói là thi đấu nhưng thực chất chỉ là đang giao lưu với nhau qua hình thức học tập thôi... Đúng là lớp chọn mà, suy nghĩ cũng phải khác các lớp còn lại mới chịu...

“Sau đây trận chung kết xin phép được bắt đầu!”- Thầy hiệu trưởng.

.

.

.

Hello các cậu! Chap mới đã ra lò rồi đây. Hi vọng các cậu có thể tìm ra những thông điệp mà tớ gửi gắm trong bài viết. Nếu thấy hay, hãy comment và vote cho tớ để tớ có thêm nhiều động lực viết hay hơn nha!!!