Cậu lỡ làm cái gì kì quái hả?
“Ta muốn xem mèo một chút được không?” Nhiệm vụ của cậu chỉ là trực tiếp quan sát mèo, nhưng nếu chỉ xem mà không mua thì Sơ Cảnh lại cảm thấy hơi có lỗi với người ta.
Dù sao cũng là ngày đầu tiên khai trương, đáng lẽ nên rất náo nhiệt, nhưng bởi vì cậu tới mà những người khác đều không dám đến cửa hàng này. Sơ Cảnh bắt đầu do dự, cho rằng hình như bản thân mình làm vậy là không tốt lắm.
“Đương nhiên là có thể!” Âm lượng của giọng nàng cũng vì hưng phấn mà cao hơn không ít, nhận ra thì lại giảm âm lượng về bình thường. Nàng cười dịu dàng nói: “Bệ hạ cứ xem thoải mái, của hàng của chúng thần mới khai trương, có thể vuốt mèo miễn phí!”
Giọng điệu gấp gáp như sợ mình đáp chậm thì giây tiếp theo Sơ Cảnh sẽ đi mất.
Nàng cười tủm tỉm, lại âm thầm nắm tay thành quyền, móng tay dùng sức như sắp xuyên qua thịt ở lòng bàn tay.
Trời mới biết, nàng nhìn thì có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra nội tâm đã hóa thân thành thổ bát thử!!!
Cửa hàng mới khai trương lại được diện kiến bệ hạ! Bệ hạ bằng xương bằng thịt còn đẹp hơn nhiều so với buổi phát sóng trực tiếp ngày hôm qua a a a a nàng hạnh phúc gần chết!
Nàng có linh cảm rằng chuyện bệ hạ đến khu sủng vật, còn vào cửa hàng thú cưng của nàng sẽ lên top 1 hot search trên Tinh Võng trong hôm nay! Phỏng chừng ngày mai cửa hàng thú cưng nhà nàng sẽ kín người hết chỗ, làm ăn thịnh vượng!
Tuy nàng mở cái cửa hàng thú cưng này chỉ vì đam mê cá nhân.
Trong nhà cũng không thiếu tiền, nhưng có thể làm cho ông bô không xem trọng nàng sáng mắt ra thì nàng vẫn rất vui.
“Cảm ơn.” Sơ Cảnh cong mắt, ý cười như gợn sóng thanh thoát, lúm đồng tiền ở hai má cậu lộ ra.
Nàng không nhịn được mà hít sâu một hơi, thâm tâm nổ mạnh.
A a a a bệ hạ lại còn cười với nàng! Sao lại có thể cười đẹp đến như vậy chứ! Nếu bệ hạ là em trai của mình thì tốt rồi! Nhìn sang đứa em trai trời đánh chẳng có xíu mềm mại nào, nàng bỗng nhiên thấy ghét bỏ.
“Vậy bệ hạ và ngài chủ tịch quốc hội cứ tự nhiên thăm thú, trong kìa còn có chút việc cần xử lý, có chuyện gì có thể gọi thần.” Nàng vẫn nở một nụ cười hoàn mỹ, nhích hai bước đến cạnh Noel, hạ giọng nói: “Thắng nhóc thúi, ra kia hót phân với ta.”
Sau đó nàng nhìn Sơ Cảnh thêm một rồi mới chạy vào trong như được bôi dầu dưới chân.
Noel cười mỉa, thấy hình như chủ tịch quốc hội không có ý định gây phiền phức cho Sơ Cảnh mà có thì ở nơi này y cũng không dám động thủ, anh ta yên tâm thoải mái báo cáo với Sơ Cảnh để đi hỗ trợ, còn dặn dò có việc gì cũng phải gọi anh, sau đó mới theo chị gái vào trong.
Bây giờ chỉ còn có Sơ Cảnh và Douglas.
Cậu trộm liếc mắt nhìn chủ tịch quốc hội một cái, vì nhớ tới mình đã trút giận lên người ta khi say rượu tối quá, cậu càng ngẫm càng ngượng, nhất thời không biết nên nói gì với đối phương.
May mà chủ tịch quốc hội cũng không có ý muốn mở miệng.
Sơ Cảnh liền bắt đầu nghiêm túc làm nhiệm vụ, khẽ dịch khỏi đám mèo dưới chân, cậu bắt đầu từ cái l*иg thông minh đầu tiên. Quan sát từng li từng tí xong, cậu mở Tinh Võng chọn mục ghi chú để ghi chép lại.
Trùng hợp là chị của Noel cũng tới gần cẩn thận giới thiệu chủng loại mèo, tập tính, đặc điểm.
Sơ Cảnh chép hết những thông tin có ích lại: Thích ăn thịt, yêu sạch sẽ, lòng hiếu kỳ rất mạnh, thích làm nũng, thích leo trèo, sợ nước……
Cậu chăm chú ghi chép đến mức hoàn toàn không phát hiện chủ tịch quốc hội cũng không chú tâm vuốt mèo như trong tưởng tượng, mà lại quan sát cậu.
Nhóc con ỷ vào bộ dáng xinh đẹp khiến người ta xiêu lòng.
Đến cả đám sủng vật đó cũng thích cậu đến như vậy.
Douglas nhìn đám mèo vây quanh chân Sơ Cảnh để tranh sủng, rút ra đánh giá.
Đột nhiên y nhớ tới mục đích thật sự của mình khi bước vào cửa hàng thú cưng, Douglas nhấc chân đi tới chỗ Sơ Cảnh.
“Đinh, nhiệm vụ chi nhánh một tuyến chủ tịch quốc hội【Đến cửa hàng thú cưng và quan sát hành vi của mèo】đã hoàn thành. Phần thưởng nhiệm vụ đã mở, số điểm trước mắt là 16.”
Sơ Cảnh nghe thấy nhiệm vụ đã được hoàn thành theo lời hệ thống thì dừng bút đang viết lại, cắt kĩ rồi tắt Tinh Võng đi. Khi cậu định bảo với Noel rằng đã đến lúc phải đi xin một cái vòng ức chế mới, phỏng chừng thuốc ức chế sẽ mất đi hiệu lực trong hai ngày.
Không ngờ vừa quay đầu lại, cậu suýt chút nữa là đυ.ng phải chủ tịch quốc hội.
“Chủ tịch quốc hội? Làm sao thế?” Cậu bị kẹt giữa l*иg sắt và chủ tịch quốc hội, đành phải giương mắt dò hỏi.
Douglas lấy đồ từ trong túi áo gió ra, lòng bàn tay như đang bao bọc lấy thứ gì đó, y nâng tay trình lên trước mặt cậu.
?
Sơ Cảnh khó hiểu.
Trong nháy mắt tiếp theo Douglas buông lỏng tay ra, một bóng đen hiện lên.
Sơ Cảnh theo phản xạ có điều kiện mà nhắm mắt lại. Sau khi mở mắt, tập trung nhìn rõ, cậu mới thấy đó là vòng cổ có hình quả quýt nhỏ ở giữa, đang đong đưa trên không trung, phần đỉnh còn treo trên ngón tay của chủ tịch quốc hội.
Đây là vòng ức chế của cậu.
Vì sao lại ở chỗ của chủ tịch quốc hội?
“Thần trùng hợp gặp phải người máy phụ trách dọn sạch phòng thay quần áo, lấy được từ chỗ đó. Đây là —— của bệ hạ nhỉ?” Douglas hơi cúi người, nhìn thẳng vào mắt Sơ Cảnh.
Không khí dần trở nên mờ ám.
Cố tình
Sơ Cảnh không hề nhận ra, cậu chỉ kinh hỷ nhìn vòng ức chế trong tay chủ tịch quốc hội, muốn duỗi tay nhận lấy: “Là của ta, cảm ơn ngài chủ tịch quốc hội.”
“Đừng nhúc nhích.” Douglas ngăn động tác duỗi tay của Sơ Cảnh lại. Y cởi bỏ nút thắt ở võng ức chế, mỗi tay cầm một đầu, vòng ra sau cổ Sơ Cảnh: “Thần đeo giúp người.”
Douglas nghiêng đầu giúp cậu đeo vòng ức chế, hơi thở ấm áp như cố ý lại như vô tình phả lên vành tai nhạy cảm của cậu, bởi vì sự thua kém về mặt thể chất, nhìn qua Sơ Cảnh như bị Douglas ôm gọn vào l*иg ngực.
Không khí quanh khoang mũi toàn là tin tức tố trên người y.