Cả Triều Văn Võ, Mình Trẫm Là O

Chương 14: Ngài chủ tịch quốc hội

Hôm nay y không mặc lễ phục trang trọng như tối qua khi tham gia tiệc tối, vì tiết trời vào mùa thu đang chuyển lạnh nên y mặc một chiếc áo khoác gió dài màu đen. Thấy bệ hạ quay đầu nhìn lại, chủ tịch quốc hội vẫn duy trì tư thế tay đút túi.

Sơ Cảnh ngồi xổm còn phải ngửa đầu nhìn y nhưng chỉ thấy “Chân dài hai mét tám của chủ tịch quốc hội” trong miệng mấy cô gái trẻ.

Cậu đứng lên, phát hiện rằng tuy cặp chân của chủ tịch quốc hội không dài tới hai mét tám, nhưng đúng thật là cao hơn cậu không ít, sợ là không chỉ dừng ở chuyện cao hơn một cái đầu.

Sơ Cảnh hơi nhụt chí, vốn so với những người trong kinh thành thì cậu vẫn được coi là cao gầy, nhưng sau khi tới tinh tế, dù chiều cao 175cm khá khả quan ở Omega nhưng chiều cao của Alpha đều hơn 185. Chỉ sợ chủ tịch quốc hội không chỉ cao hơn cậu một cái đầu, khả năng y phải cao tận 195.

“Chủ tịch quốc hội.” Sơ Cảnh chào hỏi, cậu có chút nghi ngờ về chuyện đυ.ng mặt y ở đây.

“Thần đến xem mèo.” Douglas như nhìn ra nghi ngờ của cậu, làm lơ Noel bên cạnh, trực tiếp đi tới trước mặt cậu: “Sao bệ hạ lại tới đây? Người định nuôi mèo hử?”

Sơ Cảnh không thể nói là vì nhiệm vụ nên đành phải ấp úng nói dối: “Ừm… Có chút nhàm chán nên đến xem, tiện thể học cách nuôi mèo luôn.”

“Là định tự nuôi à?” Nghe thấy cậu nói về chuyện học bằng dáng vẻ nghiêm túc không giả bộ.

Douglas hơi kinh ngạc, rốt cuộc thì kể cả quý tộc bình thường mua sủng vật về cũng mời nhân viên nuôi mèo chuyên nghiệp hoặc để người máy làm bạn chăm sóc cuộc sống sinh hoạt của mèo, rất ít người chọn tự chăm sóc, huống chi người còn có thân phận tôn quý như vậy.

Đối với đa phần quý tộc, nuôi sủng vật cũng chỉ là hứng khởi nhất thời. Nếu muốn ngày ngày chơi đùa làm bạn với chúng nó, còn phải làm cả đống việc như cho ăn, tắm rửa, dọn phân, tám mươi phần trăm sẽ nản lòng bỏ cuộc.

“Không định để người máy làm bạn chăm sóc thay à?” Douglas hỏi cậu: “Tự mình nuôi không sợ phiền sao?”

“Vì sao lại không tự mình nuôi sủng vật được?” Sơ Cảnh nghe y hỏi vậy, ngơ ngác nghiêng đầu, cảm thấy cách nói này hơi kỳ quái: “Nếu quyết định làm chủ nhân của nó thì nên phụ trách đến cùng, nghe nói động vật nhỏ rất mẫn cảm với cảm xúc của chủ nhân. Nếu bị ném cho người máy chăm sóc, nói không chừng em ấy sẽ nghĩ mình bị ghét bỏ rồi khóc trộm.”

6 tuổi, Sơ Cảnh đã bắt đầu theo thái phó học tập. Kể từ đó, số lần mẫu phi tới thăm cậu cũng giảm bớt, cả thời gian chơi đùa với cậu cũng ít đi. Khi đó cậu không hiểu tại sao, còn tưởng mẫu phi không thích mình nên mới ném mình cho thái phó. Vì phỏng đoán này nên cậu đã trải qua không ít buổi tối trốn trong chăn khóc trộm.

Cuối cùng vẫn là thái phó âm thầm nhờ người ở ngoài cung mua hồ lô ngào đường về dỗ dành cậu.

Sơ Cảnh thẹn thùng nghĩ đến mấy hành vi ngốc nghếch của mình khi còn nhỏ, cậu bổ sung thêm: “Nhưng một mình ta sẽ không thể chăm sóc chu toàn cho em ấy, ta sẽ nhờ Tiểu Chi giúp nữa.”

“Tóm lại, xác định nuôi là phải gánh vác trách nhiệm.” Cậu xụ mặt, dáng vẻ nghiêm túc với ý đồ thuyết phục chủ tịch quốc hội.

“Bệ hạ……” Noel ở bên nhu nhược lên tiếng nhắc nhở, ánh mắt nhìn chằm chằm Douglas mang theo sự cảnh giác.

Noel và nguyên soái đều là quân nhân thẳng thắn, đều không thích mấy tên chính trị gia trong ngoài bất nhất như Douglas. Kể cả bây giờ y đang nở nụ cười ôn hoà lễ phép, không chừng sau lưng đã tính kế xong xuôi.

Bệ hạ vẫn quá non nớt, ngài ấy không thể dễ dàng đối phó với mấy tên như vậy.

“Bệ hạ nói rất đúng.” Khác hoàn toàn với phỏng đoán của Noel, Douglas nghe Sơ Cảnh nói xong cũng không thể hiện một chút không vui nào, ngược lại còn cười tươi hơn.

Douglas không nghĩ rằng thiếu niên ngoan ngoãn mềm mãi ngày hôm qua lại có thể “thuyết giáo” với y khi nói tới vấn đề này, hơn nữa y cũng tán đồng quan điểm của đối phương.

Không hổ là đứa trẻ do tiên đế và tiên hoàng hậu cùng dạy dỗ. Douglas có lý do để tin tưởng rằng khi trưởng thành, cậu có thể đưa đế quốc hướng tới tương lai tươi sáng.

Nghĩ như vậy, ánh mắt y dùng để nhìn Sơ Cảnh cũng mang theo hơi ấm.

Sơ Cảnh bị y nhìn đến mức có chút không tự nhiên, may sao chị của Noel nghe thấy tiếng khách liền vén màn ra tiếp đón.

Noel và chị của mình đều xuất thân từ gia đình quý tộc mới quật khởi trong mấy năm gần đây, đã sống ở thủ đô nhiều năm, chưa trường hợp nào là chưa thấy qua. Khi thấy Sơ Cảnh và Douglas, nàng cũng không mất đi lễ nghi, chỉ có chút bất ngờ.

“Bệ hạ, ngài chủ tịch quốc hội.” Nàng nhanh chóng nở một nụ cười thương mại hoàn mỹ: “Cần thần giúp đỡ gì đây?”

?

Không biết có phải ảo giác hay không, Sơ Cảnh cảm nhận được ánh mắt của chị Noel khi nhìn cậu mang theo tình yêu mãnh liệt.

Sơ Cảnh như hiểu được suy nghĩ của nàng, nếu không có chủ tịch quốc hội ở đây, khả năng chị của Noel sẽ trực tiếp nhào đến, nhiệt tình trò chuyện với cậu.

Mấy ngày nay, hình như nơi nào cũng lộ ra chút quái dị, đặc biệt là ánh mắt mà mấy người này dùng để nhìn cậu…