Cả Triều Văn Võ, Mình Trẫm Là O

Chương 16: Lớn mật

Hương rượu vang đỏ đầy tính xâm lược bá đạo bao vây cậu.

Sơ Cảnh cụp mắt, lông mi khẽ run. Từ vành tai tới cần cổ của cậu đều ửng đỏ. Có lẽ không tìm thấy nút thắt, Douglas lại càng áp sát lấy cậu. Vành tai truyền đến cảm giác nóng cháy khiến chân cậu mềm nhũn, sắp đứng không nổi.

Muốn đẩy chủ tịch quốc hội ra.

Nhưng hình như không quá lễ phép……

Rốt cuộc thì y đã giúp cậu tìm lại vòng ức chế, hiện tại cũng chỉ đơn thuần mà muốn giúp cậu đeo lên.

Sơ Cảnh buồn rầu vì vành tai quá nhạy cảm của mình, bỗng nhiên, chỗ hơi nhô lên sau gáy cậu bị hơi lạnh cọ qua.

Toàn thân như có một dòng điện nhỏ chạy qua, tê dại.

“Ta, ta có thể tự mình làm!” Sơ Cảnh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức nói chuyện cũng run rẩy, tay phải vụn lấy cánh tay Douglas với ý đồ ngừng động tác của hắn lại.

“Xoạch” một âm thanh vang lên.

“Đã xong.” Douglas lui về phía sau một bước, cười nói.

Bất kể là thái độ hay động tác đều nhã nhặn lễ pháp, giống như chuyện vừa rồi hết sức bình thường.

“Cảm, cảm ơn.”

“Bệ hạ không chọn một con mèo à?” Douglas chỉ vào đám mèo trên mặt đất và mấy bé đang cố chui ra khỏi l*иg thông minh: “Chúng nó đều rất thích người.”

Sơ Cảnh còn chưa kịp định thần, chỉ ủ rũ mà lắc đầu, thều thào nói: “Hôm nay chỉ đến xem, còn chưa quyết định.”

Cậu đương nhiên không có khả năng nuôi mèo, chờ khi hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ hệ thống tuyên bố, cậu sẽ chọn trở về nên cậu phải tận lực giảm bớt những liên hệ tình cảm phát sinh ở thế giới này. Nếu không khi trở về, cậu nhất định sẽ rất khổ sở.

“Không thích giống mèo nào à?”

Chủ tịch quốc hội vừa dứt lời, Sơ Cảnh liền nhận được nhiệm vụ mới từ hệ thống: “Kích phát nhiệm vụ chi nhánh hai của tuyến chủ tịch quốc hội【hiểu biết quá khứ của chủ tịch quốc hội, tìm được khúc mắc gây ra bệnh kén ăn】, nhiệm vụ thành công khen thưởng 5 điểm.”

“Mèo Ba Tư.” Sơ Cảnh nghĩ tới chú mèo được Hoàng Hậu nuôi, bộ lông trắng như tuyết, cặp mắt uyên ương vừa tròn vừa sáng. Hoàng Hậu chưa bao giờ để người khác chạm chú mèo đó.

“Chủ tịch quốc hội thích giống mèo nào?”

“Có.” Ra vẻ như không nghĩ rằng cậu sẽ hỏi câu này, chủ tịch quốc hội khựng lại một chút, chắc đang nhớ lại bé mèo cưng của mình, vẻ mặt y cũng dịu dàng hơn: “Là một bé mèo Ragdoll rất… Lớn mật.”

“Lớn mật?” Sơ Cảnh nghi ngờ cách dùng từ của Douglas, vừa rồi cậu còn nhìn thấy một con mèo Ragdoll, trên thẻ bài bên cạnh còn viết giới thiệu là “Dịu ngoan an tĩnh”.

Dáng vẻ mềm nhũn như vậy.

Nhưng trên cơ bản thì lớn mật cũng gần giống hoạt bát hiếu động.

“Đúng vậy, rất lớn mật, không chịu nghe lời chút nào cả. Chắc bệ hạ biết khi còn nhỏ, thần lớn lên ở xóm nghèo nhỉ?”

Douglas đột nhiên chuyển đề tài.

Thật ra Sơ Cảnh không rõ lắm, nhưng sợ hỏi đến sẽ chạm vào sẹo của người ta nên cậu làm bộ gật đầu như đã biết từ trước.

“Thần nhặt được chú mèo đó khi còn ở xóm nghèo.”

Chủ tịch quốc hội nhẹ giọng thuật lại hoàn cảnh của bản thân vào 19 năm trước, cái xóm nghèo dơ bẩn, hỗn loạn, bất kham đó.

“Meo ——”

Năm ấy, nhóc Douglas 8 tuổi nhận được một cái bánh mì từ bà Maria tốt bụng, rất có khả năng đây là thức ăn duy nhất của y trong đêm nay thậm chí là sáng mai. Y đang trở lại ngôi nhà tồi tàn kia, thì nghe thấy tiếng mèo kêu thê lương trong cơn hẻm sâu u ám.

Vốn dĩ y không muốn để ý, nếu trở về chậm một chút sẽ lại đυ.ng phải và mẹ đang mất khống chế, có khả năng y sẽ lại bị đánh chửi.

Nhưng y lại nghe được tiếng cười chói tai của Robin. Y sẽ không nghe nhầm, nhất định là thằng khốn tới phá nhà y hôm qua.

Vậy nên y xoay người, đi vào con hẻm u ám.

Đã gần chạng vạng, ngõ nhỏ lại có ánh sáng không tốt, nương theo ánh sáng tối tăm, y chỉ có thể nhìn thấy Robin và hai thằng nhóc quen mắt vây thành vòng tròn, liên tục đá thứ gì đó màu đen trong góc.

Y lại nghe được vài tiếng mèo kêu, phát ra từ vật thể màu đen đó.

Nhưng con mèo đó không quan trọng trong mắt y, y cũng không có lòng đồng tình tràn trề, y tiến vào chỉ vì muốn dạy dỗ thằng chó Robin một trận mà thôi.

Y đi đường không phát một tiếng động nào, nên Robin và hai thằng đệ của nó không phát hiện ra u.

Đến gần, y vọt lên, đè đầu Robin lại, liên tục đập lên tường, tàn nhẫn như muốn đưa người vào chỗ chết.

Đến cả người, Robin cũng chưa kịp thấy rõ, trán nó đã xuất hiện vết rách, máu đỏ ào ạt đổ ra ngoài. Cái tay kia lại m bóp lấy cổ nó, khiến nó không phản kháng được.

“Ai!” Đôi mắt Robin nhắm tịt do náy chảy xuống, nó không thấy rõ ai, chỉ có thể khàn giọng rống to, gọi hai thằng còn chưa kịp phản ứng bên cạnh lại: “Các ngươi là hai thằng ngu à?! Còn không nhanh qua giúp ta!”

Hai người kia phản ứng lại, vung tay muốn đánh y.

Hắn dùng một chân đá Robin sang một bên, nắm chặt lấy nắm tay của một người trong đó rồi quăng nó vào thằng đang xông lên.

Ngõ nhỏ tối tăm, ngoại trừ tiếng kêu rên còn có tiếng nện lên da thịt khiến người ta ê răng.

Y chưa có ý muốn đánh chết người, chỉ muốn dạy dỗ ba thằng chó này một trận, để bọn họ không dám trêu chọc y nữa. Chờ lúc ba người này nằm trên mặt đất giả chết xin tha, y mới dứt khoát nhấc chân rời khỏi hiện trường.