Cả Triều Văn Võ, Mình Trẫm Là O

Chương 12: Ngoan

Hôm sau, khi Sơ Cảnh tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.

Cậu ngơ ngác ngồi dậy, chăn trượt xuống từ trên người. Sơ Cảnh khẽ dụi cặp mặt đang díp lại thì phát hiện quần áo trên người mình không đúng lắm.

?

Cậu nhớ rõ ràng là tối hôm qua, sau khi ngâm bồn xong cậu mặc áo tắm, sao bây giờ lại biến thành áo ngủ?

Sơ Cảnh nghi ngờ cầm cái cổ áo nhỏ màu vàng lên, đường cong trên xương quai xanh tinh xảo lộ ra, một đoạn ký ức hỗn loạn bỗng tràn vào đầu cậu.

Nhớ đến là Sở Cảnh lại cảm thấy thẹn đến mức hận không thể chui vào khe đất.

Hôm qua, khi mặc lễ phục, cậu đã cảm thấy không thoải mái. Khổ nỗi cậu lại không nhớ tới vòng ức chế vì nghĩ nó là vòng cổ, chỉ tùy tiện đặt ở trên bàn trong phòng thay đồ. Kết quả lại quên mang đi, phỏng chừng hiện tại đi tìm cũng không thấy.

Vừa khéo ngày hôm qua đυ.ng phải kỳ phát tình…

Mấu chốt là! Sao cậu, cậu có thể tùy tiện khoác áo tắm dài rồi để nguyên soái bé trong tình huống như thế chứ?!

Nguyên soái có hiểu lầm thành cậu đang cầu hoan không?

Nghĩ vậy, Sơ Cảnh thẹn thùng đến mức vành tai đỏ rực.

Cậu biết, ở thế giới này, để tài về Omega kết hợp với Alpha trong kỳ phát tình là vô cùng nhạy cảm.

Tuy rằng cậu và nguyên soái đều có điểm đặc thì ở nam giới, nhưng ở cái thế giới phân chia giới tính thành ABO, AO kết hợp với nhau là chính, huống chi dưới tác dụng của tin tức tố phát ra từ Omega trong kỳ phát tình, rất có thể Alpha sẽ không khống chế được chính mình, cùng kết hợp với Omega.

Bởi vì hoàng thân quốc thích cũng có nuôi luyến sủng. Đồng tính cũng không phải bí mật nên Sơ Cảnh biết phương thức giao hợp giữa đàn ông và đàn ông. Cậu còn không cẩn thận nghe được cung nữ nói chuyện với nhau, thậm chí trong quán nhỏ ở kinh thành còn có cả Long Dương đồ.

Tức khắc cảm thấy cậu cảm thấy hành vi tối quá của mình…

Thật sự quá là phóng đãng!

May mắn nguyên soái là chính nhân quân tử, còn cho cậu uống thuốc ức chế.

Nhưng…

Sơ Cảnh nhớ mang máng rằng sau khi uống thuốc, cậu còn làm chuyện gì đó quá đáng hơn nhiều.

Rốt cuộc làm cái gì?

Tối hôm qua hệ thống cho cậu sử dụng “tỉnh táo trong nháy mắt” nhưng không giúp cậu loại bỏ cồn mà chỉ áp chế cơn say xuống một lúc, nên quên mấy chuyện nhỏ nhặt sau khi tỉnh rượu là không tránh khỏi.

Sao lại vừa vặn mất ký ức vào khoảnh khắc đó? Sơ Cảnh hơi buồn rầu, chắc là nguyên soái hẳn đã sớm trở về. Cậu quyết định gửi lời xin lỗi cho nguyên soái qua Tinh Võng trước đã.

Mới vừa mở Tinh Võng ra, cậu đã nhận được hai tin nhắn từ hai người khác nhau, một là của nguyên soái, một là của trung sĩ Noel.

Dựa theo cấp độ nặng nhẹ, Sơ Cảnh nhấn mở tin nhắn của nguyên soái trước.

“Quân bộ có việc, hôm nay thần đã sắp xếp cho trung sĩ Noel chăm sóc người. Có vấn đề gì cũng có thể tìm cậu ta, ra cửa cũng phải nhớ mang theo cậu ta. Tuần sau thần về dạy người thực chiến với cơ giáp. Không cần lo lắng.”

Trong tin nhắn, nguyên soái cũng không nhắc chuyện tối hôm qua, chắc là không thèm để ý rồi? Nhưng cũng không nhắc cụ thể là quân bộ có chuyện gì, hay vẫn cố ý tránh cậu?

Sơ Cảnh mím môi, lo lắng rằng mình đã gây phiền phức cho nguyên soái, cậu nghiêm túc đánh từng chữ trả lời: “Ta đã hiểu. Rất xin lỗi nguyên soái, tối hôm qua đã gây phiền phức cho ngươi rồi.”

Nghĩ nghĩ cậu lại bỏ thêm một câu: “Cảm ơn QAQ”

Hệ thống đã dạy rằng khi xin lỗi người ta phải thêm mấy cái biểu tượng như vậy mới khiến người ta bớt giận mà nhận lời.

Hiện giờ người ở đầu bên kia đang trên đường tới biên giới giữa con người và Trùng tộc bằng tinh hạm quân dụng.

Đúng như tin “Quân bộ có việc”, không phải Đan Chước lấy cớ đó để tránh mặt Sơ Cảnh. Thật ra thì bất kể phát sinh chuyện gì, hắn đều nguyện ý canh giữ bên người thiếu niên hơn.

Nhưng tối qua, sau khi Sơ Cảnh đi ngủ, cấp dưới của hắn đã báo cáo rằng nội bộ Trùng tộc lại xảy ra xung đột. Thậm chí, một số ít thường dân Trùng tộc không thuộc quân đội đã cố gắng vượt qua biên giới.

Hắn cần tự mình đi điều tra để nghiệm chứng phỏng đoán của mình.

Ánh mắt Đan Chước u ám, hắn nhấn mở tin nhắn thì lại ngẩn ngơ khi nhìn thấy “QAQ”.

Biểu cảm này…

Làm hắn nhớ tới bộ dáng khóc lóc của thiếu niên vào tối hôm qua. Cậu kéo cổ áo hắn, ngẩng cao đầu. Từ góc nhìn ở trên, tầm mắt dần trượt xuống từ cần cổ trắng nõn vào nơi ẩn hiện sau lớp áo tắm, hắn còn thấy được hai núm hồng hồng.

Bộ dáng kia cực kỳ giống như cậu đang hiến tế mình cho hắn.

Hắn đột nhiên thấy cổ họng mình khát khô.

Chia màn hình huỳnh quang thành hai, đánh chữ, xóa rồi lại sửa, sửa rồi lại xóa.

Cuối cùng chỉ nhắn một từ.

“Ngoan.”