Sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ dị thường khiến Sơ Cảnh không chịu nổi mà cuộn tròn ngón tay hồng phấn lại.
Khó chịu đến mức hơi thở mà cậu thở ra cũng nóng bỏng.
Bỗng một người xuất hiện trong tầm mắt mơ hồ của cậu, cùng với đó còn có hương tuyết tùng lạnh lẽo. Người nọ luống cuống ngồi xổm xuống tựa như muốn ôm cậu lên, miệng lúc đóng lúc mở nói chuyện với cậu. Cậu chẳng nghe thấy gì vì cùng lúc đó, âm thanh của hệ thống vang lên trong đầu ——
“Kích phát nhiệm vụ chi nhánh ba thuộc chủ tuyến nguyên soái【Lúc này hãy ôm nguyên soái một cái đi, hoàn thành nhiệm vụ được khen 10 điểm, có thể mở chợ điểm.”
Đầu óc đã sớm hỗn độn thành một đống hồ nhão, Sơ Cảnh chỉ có thể nghe thấy chữ “Ôm”.
Cậu thuận theo mà đâm vào cái ôm có mùi tuyết tùng hấp dẫn của hắn.
Khi Đan Chước mang theo nước mật ong về, nhịp tim đã trở về bình thường, không liên tục đạp bùm bùm như khi rời đi.
Hắn đứng ngoài cửa bể tắm gọi Sơ Cảnh vài lần. Đến lần thứ tư vẫn chưa thấy cậu đáp lại, hắn bắt đầu luống cuống, vừa đẩy cửa vào đã bị mùi cam quýt ngập tràn căn phòng kí©ɧ ŧɧí©ɧ sâu vào khứu giác.
Tiếp theo, hắn liền chứng kiến cảnh tượng khiến máu xịt tứ tung.
Thiếu niên dựa lưng lên tường, cuộn người lại, tóc mái ướt đẫm dán lên mặt, áo tắm dài được khoác bừa vô tình để lộ cảnh xuân phơi phới, mảng ửng hồng trải dài từ cổ đến nơi bị che khuất. Sự ngơ ngác và kiềm chế trong mắt bệ hạ đủ khiến tất cả phát cuồng vì người.
Hương cam quýt trên cơ thể của bệ hạ không hề ngây ngô, mà chín dục ngọt ngào khiến người ta muốn hái xuống…
Cả người hắn cũng đơ như người máy bị gỉ sét. Nguyên soái đi từng bước, thong thả ngồi xổm xuống trước mặt thiếu niên. Giọng nói khàn khàn như mất tiếng: “Bệ hạ.”
“Vòng ức chế của người đâu?”
Khi Omega thành niên, cứ hai tháng là đến kì phát tình một lần, nhưng không có quy luật rõ ràng. Tới kì phát tình, tin tức tố của Omega sẽ lan tràn khắp nơi xung quanh để hấp dẫn Alpha. Ý thức của Omega cũng sẽ trở nên mơ hồ, cực kỳ thiếu thốn cảm giác an toàn.
Nhưng sau khi đeo vòng ức chế, cùng lắm thì hương vị tin tức tố của Omega sẽ chỉ trở nên nồng đậm hơn bình thường một chút. Thân thể không còn suy yếu như trước, cảm xúc cũng ổn định hơn trước.
Đan Chước nhìn chằm chằm cần cổ mảnh khảnh trắng nõn của Sơ Cảnh, nơi đó trống rỗng, vòng ức chế vốn nên tồn tại ở đó đã không thấy bóng dáng.
Vậy mà hắn vẫn luôn không chú ý tới, lại nghĩ tới phía trước nụ cười khác thường của Douglas. Phỏng chừng từ sáng sớm Douglas đã chú ý tới nên mới cố ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn, bảo đảm hắn sẽ vì không yên tâm mà đưa Sơ Cảnh về tẩm điện.
Đến tột cùng người này muốn làm cái gì?
Là ý xấu thuần túy hay là âm mưu dụng tâm kín đáo?
Tiếng hừ khó chịu của Sơ Cảnh kéo suy nghĩ của hắn về.
Đan Chước luống cuống tay chân định bế người lên, nhưng lại không ngờ đối phương đã chui vào l*иg ngực hắn.
Ôm cơ thể mềm mại ấm áp trong ngực, tuyến thể hơi nổi lên của Sơ Cảnh gần ngay trước mắt, Đan Chước đã không khống chế được phản ứng bản năng của cơ thể.
Cố tình người trong ngực hắn còn không chịu an phận, lộn xộn tìm kiếm chỗ càng thoải mái hơn.
Đột nhiên cằm Đan Chước cọ qua chỗ mềm mại ấm áp, lướt qua trong giây lát.
Hắn nhìn chằm chằm cánh môi đỏ thắm của Sơ Cảnh, ánh mắt cực nóng, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
Thật mềm.
Muốn mạng.
Đan Chước nhắm mắt, liều mạng áp chế xao động.
Hắn không thể nhân lúc cháy nhà hôi của trong trường hợp này. Điều hắn muốn chính là thiếu niên ỷ lại cả đời mà không phải vui thích nhất thời rồi sau này lại là tuyệt vọng vô tận.
Thở ra một hơi, nhìn người trong lòng ngực, tay phải đỡ dưới gối cậu, tay trái vòng lấy eo cậu, bế ngang cậu lên.
Sau khi phân phó Tiểu Chi đi lấy thuốc ức chế, hắn đặt Sơ Cảnh lên giường, dựa lưng vào đầu giường.
Mặc dù thuốc ức chế tạm thời không hiệu quả bằng vòng ức chế, nhưng vòng ức chế được tùy chỉnh dựa trên tin tức tố của từng người. Khi mất đi, cần làm giấy báo mất để xin lại. Trong tình trạng hiện tại của Sơ Cảnh, không thể ngay lập tức tìm lại vòng ức chế. Hầu hết các loại thuốc khác đều gây tổn hại đáng kể cho cơ thể, nên chỉ có thể dùng tạm loại thuốc có ít tác dụng phụ hơn nhưng lại có mùi vị khó chịu.
Hắn dỗ cho Sơ Cảnh hé miệng ra, nước thuốc xanh biếc chay vào miệng cậu.
Sơ Cảnh mơ màng. Khi được người nọ bế lên, cảm giác khô nóng được hương tuyết tùng lạnh lẽo bao trùm nên giảm đi không ít. Kết quả người này ôm cậu được một lát rồi lại thả cậu xuống, bây giờ còn bắt cậu uống thuốc, thậm chí còn không cho thêm đường?!
Cậu thở phì phì muốn giãy giụa, kết quả đối phương chỉ dùng một bàn tay đã giữ chặt hai cổ tay của cậu, nhẹ nhàng áp chế cậu.
Sơ Cảnh vốn rất sợ cay đắng, nên vừa tức giận vừa tủi thân, nước mắt chực trào ra.
“Làm sao thế? Có chỗ nào không thoải mái?”
Sơ Cảnh cảm nhận được chút luống cuống của đối phương, lực nắm của bàn tay kia cũng lỏng đi. Cậu nhân cơ hội sờ soạng kéo lấy cổ áo của đối phương, kéo đối phương tới trước mắt mình.
Cậu híp mắt, trong tầm là bóng dáng mơ hồ xếp chồng lên nhau. Sau khi cẩn thận phân biệt, cậu nhắm tới môi đối phương rồi…
Môi chạm môi.
Cậu dùng đầu lưỡi cạy ra hàm răng của đối phương, truyền ngụm thuốc đắng cuối cùng cho hăn.
Hừ, cậu muốn cho người này cũng nếm thử vị đắng!
Vụ ầm ĩ lúc này đã hao phí chút sức lực còn lại. Sơ Cảnh kiệt sức, cộng thêm thuốc phát huy tác dụng, cuối cùng cậu cũng ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ.
Chỉ còn lại nguyên soái nhìn cậu đang ngủ, cầm ống thuốc rỗng, âm thầm hoảng hốt.
Thật sự ——
Muốn mạng.