Cả Triều Văn Võ, Mình Trẫm Là O

Chương 10: Kỳ phát tình

Khi màn đêm buông xuống, giữa bầu trời sâu thẳm của thủ đô là một cảnh tượng đẹp đẽ khó tả, nơi vô số ngôi sao tỏa sáng tạo thành dải ngân hà rực rỡ, kéo dài từ đầu trời này đến đầu trời kia.

Sự lấp lánh của các vì sao là không thể sánh được.

Đan Chước sải bước đi trước, thân thể cao lớn bên cạnh Sơ Cảnh vẫn luôn gồng lên. Cậu mơ hồ cảm thấy hình như nguyên soái…đang tức giận?

“Nguyên soái?” Sơ Cảnh khó hiểu.

Nguyên soái đi đằng trước lập tức dừng lại, Sơ Cảnh kịp phanh lại, suýt nữa thì đập đầu vào lưng hắn.

Sơ Cảnh ngửi được mùi hương tuyết ngập tràn trong không khí, rét lạnh thấu xương. Cậu biết đó là mùi tin tức tố của nguyên soái tin, trước kia nó đều rất nhạt nhưng hiện tại trở nên nồng hơn nhiều.

Chút men say bị hệ thống thổi bay lại như đang bùng lên.

Cậu có chút mơ màng. Sơ Cảnh đã thấy khó hiểu từ khi chủ tịch quốc hội rồi. Cậu kéo lấy góc áo của Đan Chước, làm đối phương nhìn về phía mình rồi hỏi: “Nguyên soái? Phát sinh chuyện gì à? Ngươi bị làm sao vậy?”

Không biết vì sao mà hiện giờ cậu nhìn nguyên soái là cảm thấy người này giống như thú dữ mất đi cảm giác an toàn, khiến cậu muốn tới an ủi theo bản năng. Giọng điệu mềm mại ngày thường cũng dịu dàng hơn nhiều.

Bệ hạ không biết, dáng vẻ an ủi người khác càng giống đang làm nũng hơn.

Đan Chước nhìn cậu, cậu không nhìn thấu được cảm xúc quay cuồng trong mắt hắn.

“Bệ hạ.” Hắn nói như hụt hơi, tiếp theo bất đắc dĩ thở dài: “Nếu lần sau còn xuất hiện trường hợp như vậy thì người cứ đứng tại chỗ chờ thần, đừng chạy đến nơi hẻo lánh.”

“Thần rất lo lắng.”

Trân bảo quá loá mắt, hắn còn chưa kịp độc chiếm đã mời gọi thêm biết bao ánh mắt mơ ước.

Tuy Sơ Cảnh không rõ vì sao cái sân cách chính điện ầm ĩ một cánh cửa lại là ‘nơi hẻo lánh’ trong mắt nguyên soái, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.

Lúc này nguyên soái trở nên săn sóc hơn, bước chân chậm lại, bọn họ không nói thêm gì trên đường trở về tẩm điện.

“Bệ hạ đi tắm rửa trước đi.” Đan Chước nhận lấy chiếc áo khoác Sơ Cảnh vừa cởi rồi đưa cho Tiểu Chi cạnh đó: “Thần đi chuẩn bị chút cảnh giải rượu.”

Đương nhiên hắn chú ý tới mảng ửng hồng không tự nhiên trên mặt thiếu niên, còn có cả mùi cam quýt hỗn loạn từ rượu trái cây. Vì lo lắng thiếu niên sẽ đau đầu sau khi tỉnh rượu, bất đắc dĩ lại không đành lòng mắng cậu, hắn chỉ có thể oán trách bản thân rời đi sớm.

“À… Được.” Sơ Cảnh ngáp một cái, có chút buồn ngủ, đang định tới bể tâm bên trong tẩm điện thì Đan Chước lại gọi cậu lại.

“Bệ hạ, về lời nói của Douglas…”

Đan Chước suy nghĩ một hồi, đúng thật là hắn cực kì để bụng lời nói của Douglas. Sau khi trọng sinh, đương nhiên hắn sẽ đối tốt với Sơ Cảnh. Cuộc sống sinh hoạt của thiếu niên trong hai tháng này đều do hắn sắp xếp, nhưng hắn lại không nghĩ tới thiếu niên có nguyện ý tiếp thu sự chu đáo quá mức này hay không, thậm chí có những sắp xếp còn chưa có sự đồng ý của cậu.

Hắn sợ bản thân mình như vậy, đơn phương tình nguyện sẽ khiến thiếu niên phiền chán.

“Không cần lo lắng, nguyên soái làm rất tốt, cảm ơn ngươi.” Ánh mắt nghiêm túc của Sơ Cảnh mang theo sự tín nhiệm không hề che giấu nhìn hắn.

Cậu không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết làm thế nào mới có thể an ủi nguyên soái.

Nhưng cậu sẽ khen nguyên soái như trước kia hắn khen cậu, lời khen luôn không sai.

Cậu vỗ lên bả vai của nguyên soái, nhưng vì chiều cao cơ thể không cho phép nên mới đầu thoạt nhìn có chút buồn cười. Cậu lại càng muốn sờ đầu nguyên soái một cái: “Ngươi yên tâm đi, ta rất thích ngươi.”

Lại học theo nguyên soái, giống như cậu: “Người rất giống em trai của thần, thần rất thích người.” trước kia hắn nói với cậu. Nói câu thích chắc là có thể an ủi nhỉ?

Tuy cậu không có em trai lợi hại giống như nguyên soái…

Mãi đến khi ngồi vào bể tắm, hơi nước bốc lên che đi tầm nhìn, Sơ Cảnh còn đang suy nghĩ tới bước chân có chút hoảng loạn của Đan Chước khi rời đi.

Chắc là có thể an ủi rồi nhỉ?

Cậu vô thức nghịch mấy cánh hoa trôi nổi trên mặt nước. Cơ thể như tuyết trắng vì ngâm bồn mà ửng hồng như ẩn như hiện trong nước, hình ảnh vô cớ nhiễm vài phần sắc khí.

Không biết có phải do nhiệt độ nước cao hay không mà Sơ Cảnh càng ngâm càng cảm thấy bức bối trong người, hơn nữa hình như vị cam quýt không đáng để ý trên người cậu càng ngày càng nồng đậm……

“Hệ thống?” Cậu gọi trong đầu, muốn hỏi một chút xem chuyện này là như thế nào, lại không nhận được hồi âm.

Lúc này cậu mới nhớ tới, hệ thống từng nói rằng, hình thức bảo vệ quyền riêng tư của ký chủ sẽ tự động mở ra ở một số trường hợp, phong bế các giác quan của hệ thống.

Cậu không dám tiếp tục ngâm bồn, đứng dậy lấy áo tắm treo bên cạnh quấn quanh người, động tác chỉ diễn ra trong vài giây, nhưng cậu lại cảm nhận được ý thức của mình nhanh chóng trở nên mơ hồ, sự trống rỗng từ đáy lòng dần xâm chiếm cơ thể.

Cậu muốn rời khỏi nơi này nhưng còn chưa đi được vài bước thì chân đã mềm nhũn. Bệ hạ đành phải đỡ tường, thong thả lết ra khỏi bồn tắm rồi ngồi bệt xuống thảm lông trên mặt đất.