Cả Triều Văn Võ, Mình Trẫm Là O

Chương 9: Say rượu (2)

Ai u…

Sơ Cảnh chịu đau, uể oải thu tay lại. Lòng bàn tay vì dùng lực hơi mạnh mà đỏ lên.

Cả ngày hôm nay, hành trình của cậu đều rất thuận lợi dưới sự trợ giúp của nguyên soái, đến cả những người tới kính rượu cũng bị Đan Chước chặn lại. Nhưng khi yến hội đêm đó còn đang náo nhiệt thì một người mặc phục đi vào nói có việc báo cáo. Sau khi dặn dò cậu, Đan Chước liền đi trước.

Sau khi Đan Chước rời đi, Sơ Cảnh cầm một miếng bánh kem mousse trên bàn. Cậu ăn xong lại cảm thấy có chút chán ngấy, đúng lúc bên cạnh đặt mấy ly đồ uống. Màu sắc sáng trong và mùi thơm dịu nhẹ làm cậu tưởng đó là nước trái cây nên mới không nhịn được mà uống hai ly.

Tiếp theo cậu liền thấy đầu ong ong, đầu óc hơi choáng váng. Trong điện tiếng người nói chuyện ồn ào, không còn cách nào nên cậu đành phải ra ngoài hít thở không khí.

Dưới tác dụng của cồn, thậm chí cậu còn chẳng nhìn rõ ai vào ai. Sơ Cảnh chỉ cảm thấy thật khó mới có lúc thanh tĩnh thì lại có người tới quấy rầy cậu. Sự bực bội bị cồn thổi bùng lên, câu không khống chế được mà phát hỏa với người kia.

“Đinh, kích phát tuyến nhân vật, xác nhận là chủ tịch quốc hội. Kiểm tra đo lường cho thấy ký chủ có hành vi dị thường vì cồn, có lựa chọn ‘tỉnh táo trong nháy mắt’ hay không? Nếu có sẽ tốn 2 điểm, số điểm trước mắt là 6.”

Giọng nói máy móc lạnh băng của hệ thống làm đầu óc mơ màng của Sơ Cảnh tỉnh táo trong một cái chớp mắt, cậu xác nhận trong đầu: “Có.”

“Đã trừ đi 2 điểm, số điểm trước mắt là 4.”

Trong nháy mắt tiếp theo, não của Sơ Cảnh như bị gió tuyết xâm nhập, men say bị thổi bay hết. Ngoại trừ việc đầu có hơi đau thì tinh thần đã tỉnh táo hơn.

Nhớ lại lúc nãy mình đã làm cái gì, Sơ Cảnh ảo não cúi đầu, nhỏ giọng xin lỗi: “Rất xin lỗi……”

Rõ ràng người ta có lòng tốt tới hỏi thăm mà cậu lại nổi giận, hình như còn hất tay y ra…

Thật quá đáng.

Hai ngón tay của Sơ Cảnh trộm cọ xát với nhau như đang bất an, trên mặt còn mảng ửng hồng chưa lui.

Từ góc nhìn xuống của Douglas, y còn có thể thấy chút ánh nước lấp lánh trong mắt cậu.

Đặc biệt giống với chú mèo Ragdoll y gặp khi còn nhỏ. Sau khi bị nhà phú quý vứt bỏ, không biết em ấy lưu lạc tới những đâu mà bị bắt nạt rất nhiều, nên khi ăn hết cái bánh mì duy nhất của y mới đề phòng cào xước tay y khi thấy y đưa tay lại gần.

Sau khi nhận thức được mình đã phạm sai lầm, em ấy cũng như Sơ Cảnh bây giờ, chủ động tỏ vẻ yếu thế, liếʍ láp miệng vết thương do bản thân gây ra rồi lại cẩn thận cọ lên tay y.

Chỉ tiếc, cuối cùng bé mèo ấy bị người mẹ phát điên bóp chết khi cố bảo vệ y.

“Không sao.” Có vẻ do chút tình cảm đó, Douglas cũng không tức giận một chút nào, thậm chí còn cảm thấy tay có chút ngứa. Nhưng nghĩ lại thì y vẫn không đưa tay lên sờ đầu Sơ Cảnh.

“Nguyên soái đâu? Không đi cùng bệ hạ à?” Hôm nay y thấy vị nguyên soái có chứng chán ghét O trong lời đồn đi theo đối phương một tấc cũng không rời như ác long bảo vệ trân bảo.

“Nguyên soái có việc đi trước.” Sơ Cảnh đáp.

Douglas thấy dáng vẻ mơ màng của cậu thì hỏi: “Bệ hạ, có cần thần gọi người đưa người về không?”

Dựa theo lẽ thường, sau đại điển kế vị, Sơ Cảnh sẽ dọn đến tẩm điện của hoàng đế, cách nơi này khá xa.

Sơ Cảnh lắc đầu, tỏ vẻ bản thân mình có thể tự trở về.

Thấy cậu từ chối, Douglas cũng không thèm để ý. Y chỉ lễ phép hỏi một câu, huống chi Sơ Cảnh hoàn toàn có thể tự gọi người tới hộ tống.

Kể cả bây giờ Sơ Cảnh có nhắn tin cho Đan Chước qua Tinh Võng, dựa theo suy đoán của Douglas, Đan Chước không nói hai lời đã gấp gáp trở về.

Đều là Alpha, sao y có thể không hiểu ánh mắt khi nhìn Sơ Cảnh của Đan Chước.

Nhưng hình như bệ hạ còn chưa hiểu rõ chuyện tình cảm nên không hề phát hiện ra.

“Bệ hạ có chuyện gì phiền lòng sao?” Douglas cười tủm tỉm, ánh mắt rất có hứng thú.

Là thử à? Sơ Cảnh chớp mắt.

Chủ tịch quốc hội đang thử tân hoàng đế của y?

“Chỉ là đối thân phận mới nên chưa quen lắm.” Sơ Cảnh lựa chọn câu trả lời tương đối trung lập: “Có chút lo lắng, càng sợ bản thân mình không làm đủ tốt.”

“Không sao, có chuyện gì bệ hạ đều có thể tới tìm thần. Thần nhất định sẽ nói hết những gì mình biết, không giấu giếm nửa lời.”

Sơ Cảnh ngoan ngoãn gật đầu.

Cảm nhận được hơi thở đang tới gần, bỗng nhiên Douglas xán lại gần Sơ Cảnh, nhìn chằm chằm cần cổ không trang sức trắng đến loá mắt của cậu. Y cười, giọng điệu mờ ám mang theo chút lưu luyến: “Bệ hạ……”

Sơ Cảnh nâng mắt nhìn y. Ánh mắt ấy ngơ ngác, không hiểu tại sao chủ tịch quốc hội đang xa cách lại xán lại gần mình. Không đợi cậu lên tiếng dò hỏi, Sơ Cảnh đã cảm thấy phía sau có một lực kéo mạnh tách cậu ra xa Douglas.

Sau đó, nguyên soái đứng chắn trước mặt cậu, thân hình cao lớn vừa đủ để che đi tầm mắt đang Douglas của cậu.

“Douglas, chú ý chừng mực.”

Sơ Cảnh nghe thấy giọng nói của nguyên soái mang theo sự tức giận cố kìm nén.

Đan Chước không quá yên tâm về Sơ Cảnh nên nhanh chóng xử lý công việc rồi gấp gáp trở về. Người hầu báo với hắn là Sơ Cảnh ra ngoài sân bằng cửa hông, kết quả hắn nhìn thấy Douglas dùng tư thái mờ ám nói chuyện với Sơ Cảnh.

Cảnh tượng này khiến hắn nóng nảy.

Hắn có chút hoài nghi --

Có phải Douglas cũng trọng sinh hay không.

“Hẳn là ngài nguyên soái cũng nên chú ý chừng mực đi?” Douglas cười dịu dàng: “Có phải du͙© vọиɠ khống chế lại tăng lên không?”

Sơ Cảnh không hiểu bọn họ đang nói về cái gì, nhưng cậu nhận thấy cơ thể Đan Chước trở nên căng thẳng trong nháy mắt.

Đan Chước vừa thở phào nhẹ nhõm lại trở nên căng thẳng. Trước là vì Douglas còn chưa trọng sinh. Nếu trọng sinh, y nhất định sẽ không cười dịu dàng và nói với hắn như vậy. Sau là vì “du͙© vọиɠ khống chế” trong miệng Douglas.

Rong ruổi trên chiến trường nhiều năm, từ lúc bắt đầu tòng quân khi thành niên, hắn tắm máu để bò lên vị trí này. Đan Chước đã quen với việc khống chế mọi thứ trong lòng bàn tay và điều này chỉ xảy ra trên chiến trường. Nhưng Đan Chước chưa từng nghĩ tới, bản thân mình còn có du͙© vọиɠ khống chế với Sơ Cảnh…

Thiếu niên của hắn có cảm thấy không thoải mái hay không?

Douglas đã thọc đúng chỗ đau của nguyên soái.

“Cái này chỉ sợ là không cần chủ tịch quốc hội lo lắng hộ.” Đan Chước không muốn dây dưa quá nhiều với Douglas, đám chính trị gia luôn giảo hoạt, nham hiểm, thâm độc và xảo trá.

Hắn xoay người, chậm rãi nói với Sơ Cảnh: “Bệ hạ, thần đưa người về được không?”

Sơ Cảnh nghĩ ngờ đưa mắt nhìn Douglas một cái, nghĩ dù sao hệ thống cũng chưa tuyên bố nhiệm vụ liên quan tới y nên cậu gật đầu với nguyên soái: “Được.”

Trước khi đi, cậu vẫn lễ phép nói tạm biệt với chủ tịch quốc hội.

“Hẹn gặp lại bệ hạ, có chuyện gì cũng có thể tới tìm thần.” Douglas nhìn hai người đi xa. Dưới bóng của lá cây, ánh mắt y đen tối không rõ.