Cả Triều Văn Võ, Mình Trẫm Là O

Chương 8: Say rượu

“Hu hu hu vì sao bệ hạ vừa xuất hiện ta đã muốn khóc. Ta khóc đến độ không thấy rõ ngài ấy nữa. Bực mình quá hu hu hu…”

“Thật mất mặt, ta đang ở cùng đối tượng hẹn hò, vừa xem phát sóng trực tiếp đã khóc đến mức hỏng lớp trang điểm.”

“Lầu trên không cần cảm thấy mất mặt, vị A mạnh mẽ nhà ta cũng khóc thành đồ ngốc rồi. Lau khô nước mắt nhìn đối tượng của ngươi xem, nhất định hắn cũng không tốt hơn ngươi là mấy.”

“Mấy ngày hôm trước ta còn khẽ meo meo nói bậy về bệ hạ. Bây giờ ta chỉ muốn trở về đánh chết bản thân ở quá khứ. Ta cũng không biết vì sao, thật đau khổ, vì sao không thể ôm ngài ấy một cái…”

Đối với sóng to gió lớn nhấc lên trên Tinh Võng vì mình, Sơ Cảnh hoàn toàn không biết.

Cậu ngoan ngoãn đọc hết những gì nguyên soái soạn thảo cho mình rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Chưa bao giờ Sơ Cảnh phát biểu ở nơi đông người như vậy. Đời trước, tính cả người dân cả nước cũng chẳng bằng số lẻ những người xem cậu qua quang não.

Buổi chiều kế tiếp là hoạt động ở thủ đô, Đan Chước nói cậu không cần ra mặt và có thể trở về nghỉ ngơi để chuẩn bị cho yến hội buổi tối.

Tiệc tối cử hành ở chính điện trong hoàng cung, có thể xem như yến hội tư nhân vì không có phát sóng trực tiếp. Người tới đều là những quý tộc danh giá ở đế tinh, quan quân có chiến công hiển hách, còn có cả nghị viên của Nghị Viện.

Lúc này yến hội đã tiến hành đến giai đoạn cao trào. Sau khi chúc mừng bệ hạ mới lên ngồi, mọi người bắt đầu trò chuyện với nhau. Trên thực tế họ đều như cố ý như vô tình mà nhìn qua về phía vị chủ tịch quốc hội trẻ tuổi nọ.

Nói đến cùng, một hoàng đế vừa lên ngôi không có tâm phúc hay căn cơ gì thì không quá đáng sợ. Đối đám quý tộc cũ kĩ hủ bại mà nói, vị chủ tịch quốc hội quyền cao chức trọng có xuất thân bình dân mới là đối tượng phù hợp để mượn sức.

Trên mặt Douglas vẫn luôn nở một nụ cười hoàn mỹ không khuyết điểm, dù đã đuổi thêm một người vừa tới bắt chuyện.

Y cụp mắt, ý cười đọng lại, lắc nhẹ khiến chút rượu đỏ nhạt trong ly sóng sánh. Từ trước đến nay y đều rất chán ghét những yến hội có đám quý tộc cổ lỗ sĩ tới tham dự. Đến mức sự buồn nôn sinh ra bởi bệnh kén ăn cũng như rời mục tiêu, đến cả mấy món điểm tâm ngọt nị trên bàn cũng không ghê tởm đến thế, rốt cuộc thì đám sâu mọt hủ bại kia càng khiến người buồn nôn hơn nhiều.

Douglas vô cảm nói “Xin lỗi không tiếp được” với một quý tộc khác vừa tiến lên rồi xoay người đi ra ngoài từ cửa hông.

Phải đi ra ngoài hít thở không khí, y sợ mình càng tiếp tục ở đó sẽ không nhịn được mà nôn mửa.

Cửa hông thông tới một khu vườn nhỏ, gieo trồng gỗ sam ngàn năm mà tiên đế đặt riêng từ tinh hệ xa xôi.

Những yến hội trước kia, Douglas không chịu nổi thì sẽ tới đây thông khí. Tuy ít người, nhưng không vắng vẻ như tối nay, một người cũng không có.

Rất nhanh y đã tìm được đáp án ở đằng sau gỗ sam.

Nhân vật chính của đại điển kế vị hôm nay đang ngồi dựa lưng vào cây, không hề có tự giác của một hoàng đế.

Ánh mắt có chút ngốc nghếch. Nương theo ánh sáng mờ ảo, Douglas thấy rõ vệt hồng trên mặt đối phương, mái tóc đen nhánh mềm mại rũ trên trán, chắc say thật rồi.

Lúc uống say hay lúc tỉnh táo thì ngài ấy đều im lặng và ngoan ngoãn như vậy.

Douglas đánh giá.

Y vẫn có chút ấn tượng tốt về vị hoàng đế tân nhiệm này, đại khái là vì được ông bô của đối phương nâng đỡ nên Douglas không ngại săn sóc vị này một chút.

“Bệ hạ?” Y tiến lên muốn nâng Sơ Cảnh dậy: “Người uống say rồi.”

Không ngờ Sơ Cảnh vừa đứng lên đã đẩy tay y ra, giống mèo nhỏ giương nanh múa vuốt chẳng có chút sự uy hϊếp nào, cậu lẩm bẩm: “Ta không say, không cần đỡ ta! Đỡ cái cây đang ngả nghiêng kia kìa!”

Dứt lời còn tức giận dùng lực vỗ mạnh lên thân cây.