Cả Triều Văn Võ, Mình Trẫm Là O

Chương 7: Đại điển kế vị

Chương 5

Lộc Nhân Giai là Omega vô danh ở tinh cầu nhỏ tuyến mười tám. Bởi vì hiện đang là kỳ nghỉ nên hôm nay nàng mới rảnh rỗi giống những người bạn khác trong hệ sao, tranh thủ xem đại điển kế vị được phát sóng trực tiếp trên toàn hệ sao qua quang não.

Ở thủ đô phồn hoa, lần duy nhất Lộc Nhân Giai đặt chân tới đây là khi nàng 5 tuổi.

Mười mấy năm qua, sự vật trong trí nhớ đã mơ hồ. Hiện tại, nàng vẫn thấy rúng động như năm nào khi được tham quan bằng Tinh Võng.

Đại điển kế vị được tổ chức ở hoàng cung.

Thiết bị quay chụp chuyên dụng bay xuyên qua chỗ để tàu phi hành đã chật cứng và đường phố được giăng đèn kết hoa ở quảng trường, phi thẳng từ bên ngoài thủ đô đến hàng cung tráng lệ.

Dựa theo tiến trình, đầu tiên là lễ tưởng niệm tiên đế và tiên hoàng hậu nên thiết bị quay chụp bay tới nghĩa trang ở sườn tây của hoàng cung trước.

Lộc Nhân Giai chứng kiến từ đầu đến cuối chỉ có thể cảm thán xuất thân của mình không tốt. Nếu nàng sinh ra ở đế tinh tấc đất tấc vàng, sinh ra trong gia đình sung túc mỹ mãn thì hiện tại nàng sẽ không phải phát sầu vì chút học phí nhỏ kia…

Rốt cuộc thì không phải tất cả mọi người đều giống như chủ tịch quốc hội Douglas, từ xóm nghèo ngư long hỗn tạp bò lên được vị trí vạn chúng chú mục như bây giờ.

Lộc Nhân Giai là fan trung thành của chủ tịch quốc hội. Cứ nghĩ đến việc có khả năng được chứng kiến chủ tịch quốc hội liên tục dẫn đầu danh mục “Alpha mà toàn tinh hệ muốn bị hắn đánh dấu nhất” trong suốt bốn năm, nàng lại có thêm chút kích động.

Nhưng sự kích động như ngọn lửa rực cháy của nàng đã vụt tắt bởi hình ảnh hiện lên trên màn hình huỳnh quang trong giây tiếp theo.

Trong hình là một đôi tay trắng lạnh lẽo với khớp xương mảnh khảnh đang ôm lấy đóa hoa màu đỏ nhạt. Màu đỏ kiều diễm khiến bàn tay càng thêm trắng nõn.

Rất thích hợp để bị một bàn tay to lớn nắm lấy.

Trong đầu Lộc Nhân Giai đột nhiên nảy ra suy nghĩ ấy.

Nàng biết chắc chắn giờ phút này sẽ có rất nhiều khứa mê tay đẹp đang điên cuồng liếʍ màn hình, nên nàng mở phần bình luận vốn bị ẩn đi trước đó ra.

“!!! Sao tay của bệ hạ lại đẹp thế a a a a muốn liếʍ!”

“Làm ơn tôn trọng chút, hiện tại là lúc tế điện.”

Hoá ra chủ nhân của đôi tay này chính là bệ hạ kế vị hôm nay.

Lộc Nhân Giai bừng tỉnh, không chú ý tới phần bình luận chuẩn bị gây gổ với nhau nữa.

Màn ảnh kéo xa ra, Lộc Nhân Giai thấy vị bệ hạ được mọi người vây quanh kia đang khom người đặt đoá hoa xuống trước mộ. Hình ảnh rõ ràng đến mức nàng có thể thấy rõ ánh sáng phản xạ từ sương sớm trên cánh hoa tươi.

Nhưng người đang lặng lẽ đứng ở vị trí trung tâm càng loá mắt hơn.

Ngài ấy mặc hoàng bào được thiết kế riêng, sắc màu chủ đạo là màu đen giống với màu mắt của ngài, trên áo điểm xuyết thêm những viên đá quý mỹ lệ. Ngũ quan nhu hòa mang theo sự phấn chấn chỉ có ở một thiếu niên. Ngài ấy đứng ở nơi đó khiến Lộc Nhân Giai nghĩ tới thúy trúc ở nhà bà nội.

Đột nhiên Lộc Nhân Giai thấy lòng mình có chút chua xót rồi càng ngày càng nghiêm trọng, cảm giác ấy chiếm trọn lấy trái tim khiến nàng đau nhói, loại cảm giác này không dễ chịu chút nào.

Tiếp theo nàng không nhịn được mà khóc lên như vỡ đê.

Đại điển kế vị được sắp xếp cực kỳ chặt chẽ, lúc sau là khi vị vua mới lên ngôi phát biểu.

Nhưng tầm nhìn của Lộc Nhân Giai đã bị nước mắt làm cho mờ mịt, dẫn tới việc hoàn toàn không thấy rõ hình ảnh trên màn hình huỳnh quang. Nàng chỉ có thể dùng tai lắng nghe giọng nói của thiếu niên.

“Hy vọng sau này ta có thể dẫn dắt đế quốc hướng tới tương lai xán lạn.”

Mãi đều khi thiếu niên phát biểu xong, nước mắt của Lộc Nhân Giai vẫn không ngừng rơi.

Nàng cũng không biết tại sao lại như vậy, chỉ tự nhiên cảm thấy rất đau lòng rất đau lòng, đau lòng đến mức nàng hận không thể xuyên qua màn hình huỳnh quang để ôm thiếu niên vào lòng.

Loại cảm giác này giống như tìm lại được trân bảo vỡ vụn vì liều mạng bảo vệ bọn họ.

Nàng muốn nói với ngài ấy, không cần lo lắng như vậy, mọi người đều rất tốt, ngài đã làm rất tuyệt, nhưng quan trọng nhất là bảo vệ bản thân mình thật tốt.

Lộc Nhân Giai ngỡ ngàng, nàng rất ít chú ý tới chuyện trên Tinh Võng, hơn nữa tiên hoàng vẫn luôn rất kín tiếng nên ngài ấy không để điện hạ lộ diện nhiều trong những buổi lễ long trọng. Có thể nói đây là lần đầu tiên nàng thấy rõ bộ dáng của bệ hạ.

Vì cái gì…lại có cảm giác như vậy?

Lộc Nhân Giai tắt phòng phát sóng trực tiếp đã đen xì đi rồi chạy tới khu bình luận.

Ngoài ý muốn, nàng phát hiện phản ứng của mọi người cũng giống nàng.

* Vì thụ không chỉ xuyên qua thế giới này một lần nên có thể lý giải lý do mọi người khóc khi nhìn thấy thụ là vì kiếp trước họ nợ thụ.