“Đúng vậy.” Đan Chước thừa nhận.
Khi hắn vẫn còn là một lính nhỏ trong bộ đội, bình thường hắn đều tự nấu cơm, đặc biệt khi chấp hành nhiệm vụ ở ngoài, đi săn lột da nướng BBQ đều do hắn tự mình làm.
Nhưng Sơ Cảnh không thích những cái đó, cậu càng thiên vị những món ăn tinh tế dễ tiêu hơn, nên sau này Đan Chước lại học nấu cháo, nấu món cháo cá mà Sơ Cảnh thích nhất.
“Đinh! Tuyên bố nhiệm vụ chi nhánh thứ hai, dò hỏi nguyên nhân nguyên soái săn sóc cậu như vậy, tìm kiếm điểm đột phá của chứng chán ghét O. Hoàn thành nhiệm vụ khen thưởng 1 điểm.” Hệ thống thình lình tuyên bố nhiệm vụ.
“Nguyên soái, vì sao lại đối tốt với ta như vậy?” Sơ Cảnh nắm chặt góc áo.
“Người rất giống em trai của thần nên thần rất quý người.” Đan Chước vừa dứt lời, hắn đã tự phủ định trong lòng.
Nửa câu đầu là giả. Em trai của hắn rõ ràng là một tên hỗn thế đại ma vương kiêu ngạo tùy hứng. Nhưng nửa câu sau là sự thật.
“Phải không……” Sơ Cảnh nghe nói qua về em trai của Đan Chước, là Alpha bằng tuổi cậu. Cậu có chút nhụt chí, không phải Omega, chỉ sợ là không tìm thấy điểm đột phá.
Ngoài ý muốn là hệ thống trong đầu lại phát ra thông báo nhắc nhở nhiệm vụ thành công.
Đan Chước nhìn cảm xúc của thiếu niên hạ xuống, tưởng rằng cuộc đàm luận chiến sự ảnh hưởng tới tâm trạng của cậu, ý đồ rời sự chú ý của cậu đi: “Chờ sau khi đại điển kế vị hoàn thành, thần sẽ làm thầy chỉ đạo chiến đấu cho bệ hạ, dạy người thực chiến với cơ giáp.”
“Bệ hạ muốn thử trước một chút không?”
Sơ Cảnh khó hiểu nhìn hắn, cậu không quá hiểu câu “Thử trước một chút” trong miệng Đan Chước là có ý tứ gì.
Đan Chước kéo tay phải của cậu. Trên cổ tay họ có cùng một loại đồng hồ thiết kế khí động học, là thiết bị liên lạc Tinh Võng mà mỗi người nhận được sau khi khai sinh.
Hắn ấn lên nút mở bên trên mặt đồng hồ. Trong giây tiếp theo, màn hình chiếu màu lam hiện lên trước mặt hai người. Đan Chước lại mân mê trong chốc lát, tiếp theo không gian cung điện trong mắt Sơ Cảnh vặn xoắn vô hạn. Cậu lại nháy mắt lần nữa, nơi hai người đang ở đã biến đổi hoàn toàn.
Cung điện nguyên bản bị không gian màu xanh biển kéo dài vô hạn thay thế.
“Đây trò chơi đối chiến cơ giáp ảo có quân đội tham gia nghiên cứu thiết kế.” Đan Chước giới thiệu: “Có thể kéo tinh thần lực của người vào không gian này. Thông qua việc thao túng tinh thần lực để bắt chước đối chiến cơ giáp.”
Trước mặt Đan Chước lại xuất hiện màn hình huỳnh quang, là giao diện đăng nhập.
“Hiện tại dự án mới chỉ lưu hành nội bộ. Ngày mai thần sẽ nhờ bên tổ nghiên cứu kỹ thuật phát minh lập một tài khoản nữa cho người. Người có thể dùng của thần trước.” Ngón tay của Đan Chước thao tác trên màn hình ảo, màn hình nhanh chóng hiện lên câu đăng nhập thành công.
Một tiếng gầm rú đột nhiên vang lên, một con quái vật khổng lồ đáp xuống bên cạnh hai người. Tuy không có bụi đất bay tứ tung nhưng Sơ Cảnh thấy rõ điện lưu rối loạn khi nó đáp xuống.
Sơ Cảnh không nhìn được mà lui về xong một bước.
“Đây là cơ giáp của thần, nhân viên bên bộ phận kỹ thuật đã xin phép biến nó thành số liệu nghiên cứu tái nhập trong trò chơi.”
Là nguyên soái sáu sao duy nhất của Đế Quốc, cơ giáp của Đan Chước được đại sư chế tạo cơ giáp giỏi nhất đế quốc chế tạo. Nó là kiệt tác hoàn mỹ nhất mà đại sư dành kiến thức và tâm huyết cả đời để làm. Toàn bộ cơ giáp đều được chế tác dựa theo tài liệu về cường độ và lực phòng ngự tối cao. Thân máy phác họa đường cong thanh thoát, phòng cách thiết kế cũng khiến người ta liếc mắt một cái là có thể nhận ra chủ nhân của nó. Toàn thân pha chút màu hắc ám. Nó không có một chút sứt mẻ mà cứ đứng sừng sững ở đó thú dữ to lớn hung mãnh am hiểu việc canh giữ trong góc tối chờ thời cơ tấn công.
“Đi tới nhìn thử nhá?”
Sơ Cảnh bị chấn động, cậu có chút ngơ ngác gật đầu.
Dưới sự trợ giúp của Đan Chước, việc vào trong khoang, ngồi vào vị trí điều khiển và một loạt thao tác khởi động cơ giáp đều không xuất hiện một chút sai lầm nào.
Ở Đế Quốc, sau khi thành niên, mỗi người đều có thể mua sắm cơ giáp được thống nhất kích cỡ trên thị trường hoặc mời người thiết kế cơ giáp cho riêng mình. Một tháng trước, Sơ Cảnh cũng đã thành niên nhưng bởi vì chiến tranh mà chuyện sắm cơ giáp bị gác lại.
Bởi vì được tự mình ngồi trên cơ giáp của Đan Chước, Sơ Cảnh bắt đầu chờ mong về chiếc cơ giáp thuộc về riêng mình, đến mức đôi mắt cũng trở nên sáng hơn.
Hình như Đan Chước đã nhìn thấu tâm tư của cậu, hắn ngồi ở ghế trợ tá nói: “Qua mấy ngày nữa, thần sẽ đưa bệ hạ qua gặp đại sư Locke.”
Locke chính là người chế tạo ra chiếc cơ giáp này.
“Được.” Sơ Cảnh quay đầu cười với Đan Chước, mi mắt cong cong như vầng trăng khuất, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên hai lúm đồng tiền đáng yêu làm người ta xiêu lòng.
Vừa mềm vừa ngoan.
Nhân lúc Sơ Cảnh còn đang làm quen với cơ giáp. Đan Chước dùng thiết bị liên lạc của mình phát tin nhắn cho trung sĩ Noel.
Noel vốn đang chậm rãi ăn cơm chiều trong lúc nghỉ bệnh nhận thì được nhắc nhở từ thiết bị. Nhìn thấy tin nhắn kia, cả người anh ta đều suy sụp.
“Online, huấn luyện.”
Xong rồi, quả nhiên nguyên soái đã phát hiện anh sớm khỏi hẳn nhưng không báo cáo mà còn nhàn nhã nghỉ phép……
Noel ngơ ngác, thậm chí ánh mắt anh ta dần trở nên tuyệt vọng, nhưng anh ta không dám để nguyên soái chờ lâu. Noel lập tức online. Anh ta ngồi trong khoang điều khiển, ngón tay run rẩy ấn đồng ý lời mời đối chiến của nguyên soái trên màn hình huỳnh quang.
“?”Sơ Cảnh nhíu mày nhìn lời mời đối chiến vừa nhận được.
“Không sao, người cứ ứng chiến thay thần đi.” Đan Chước dùng tinh thần lực khống chế cơ giáp vào hình thức chiến đấu. Hắn quyết định hôm nay phải giúp thiếu niên của mình biết thế nào là chiến đấu cơ giáp, thành lập sự tự tin về phương diện này cho em ấy.
Sơ Cảnh nghe lời nhận lời mời.
Noel nơm nớp lo sợ nhìn cơ giáp vừa được truyền tống tới. Anh lo lắng kế tiếp bản thân mình có thể bị đánh tơi bời.
Tuy rằng thân thể của anh ở hiện thực sẽ không chịu tổn thương gì, nhưng cái trò chơi chiến đầu này không cho hạ thấp chỉ số đau đớn. Vẻ mặt của Noel như đưa đám.
“Giả thua.” Lúc này trên màn hình huỳnh quang hiện lên tin nhắn từ nguyên soái.
Noel còn chưa kịp hiểu chuyện quỷ gì đang xảy ra, đỉnh đầu còn dấu hỏi chấm to đùng, thì thấy cơ giáp của nguyên soái vung một quyền đầu sơ hở về phía anh ta.
Tuy tốc độ ra đòn rất nhanh, nhưng anh có thể thấy rõ ràng đây không phải nguyên soái. Nhưng cây gân trong đầu Noel còn chưa kịp cong cộng thêm tác dụng của sự sợ hãi khi phải đón nhận đòn chính diện từ cơ giáp của nguyên soái, anh ta theo phản xạ có điều kiện mà thao tác cơ giáp đón lấy đòn tấn công, cũng chỉ dùng một giây vận tốc ánh sáng để lựa chọn đầu hàng.
Vừa lúc đó, cơ giáp của nguyên soái truyền tới đoạn đối thoại.
Sau đó anh ta liền nghe thấy người đàn ông oai phong một cõi trên chiến trường dùng giọng điệu dịu dàng tới kinh ngạc nói: “Ừm, rất tuyệt. Quả nhiên Noel không được, để ngày mai thần cho cậu ta về doanh trại huấn luyện.”