Sơ Cảnh lo lắng Đan Chước từ chối mình nhưng cậu vẫn cần phải hoàn thành nhiệm vụ nên cậu dứt khoát tiên hạ thủ vi cường, ôm lấy hắn.
“Đinh, chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh, đạt được 5 điểm, tích lũy được 10 điểm có thể mở chợ điểm.”
Chợ điểm…… Sơ Cảnh yên lặng nhớ kỹ từ ngữ mấu chốt này, bên tai là tiếng tim đập mạnh mẽ của Đan Chước, hình như nhảy hơi nhanh.
Hẳn là phản xạ có điều kiện của chứng chán ghét O?
Rõ ràng cơ thể của Đan Chước đã cứng đờ, cơ bắp ở hai cánh tay căng thẳng như sắp hỏng, không dám nhúc nhích.
Theo như chứng chán ghét O, bây giờ hắn hẳn là đang cố nén ghê tởm nhưng ngại thân phận nên không dám đẩy cậu ra.
Thật ra Sơ Cảnh còn rất sợ hắn.
Đan Chước rất giống với một người mà đời trước cậu đã gặp qua, một vị tướng quân trẻ của vương triều, ba tháng đã thu phục được phần lớn lãnh thổ Tây Bắc, đáng sợ tới mức những man nhân đó mới nghe tên hắn là chân đã mềm đi ba phần.
Ngoại hình của Đan Chước không giống hắn, họ giống nhau ở cái khí thế toát ra.
Sơ Cảnh từng gặp mặt vị tướng quân kia ở chỗ săn bắn. Hắn đi như rồng, bước như hổ, tám phương gió thổi không lay động. Cả người lạnh lẽo toả ra sát khí ngùn ngụt. Đặc biệt là khi hắn dùng cặp mắt ấy nhìn người khác, làm người ta sinh ra cảm giác lạnh lẽo từ tận đáy lòng, sợ đến mức hít thở không thông.
Sơ Cảnh không nhịn được mà run rẩy, định buông Đan Chước ra.
Lại không ngờ Đan Chước đã bế cậu đi về phía giường bên cạnh khoang chữa trị.
“Trên mặt đất lạnh.”
Đan Chước dịu dàng đặt cậu bên mép giường, khom người vén ống quần lên đầu gối cậu, vuốt ve nơi bầm tím một chút rồi hỏi: “Vừa mới ngã?”
“Ừm.” Sơ Cảnh nhỏ giọng trả lời.
“Có việc như thế sao không gọi Tiểu Chi?” Đan Chước xoay người lấy một lọ phun sương ở ngăn kéo dưới cùng của khoang chữa trị.
Tiểu Chi là người máy gia đình thế hệ mới nhất.
Sơ Cảnh im lặng.
Lọ phun sương phun lên miệng vết thương, không đau nhưng thật lạnh, cậu không nhịn được mà rụt chân lại.
“Lần sau cẩn thận một chút.” Đan Chước nhíu mày mãi tới lúc vết bầm tím trên đầu gối Sơ Cảnh tan đi mới thả lỏng.
Sơ Cảnh gật đầu.
Thật ngoan.
Đan Chước nghĩ lại thấy trước đó mình có chút hung dữ, lại nhớ tới giọng điệu mẫu thân dùng để dỗ đệ đệ, hắn nói: “Người ngoan ngoãn chờ ở đây, ta đi gọi Tiểu Chi chuẩn bị đồ ăn dễ tiêu hoá.”
Hắn đi ra ngoài một lúc, khi trở về có bưng theo một chén cháo nhỏ.
Đời trước mẫu phi cũng thường xuyên nấu cho cậu chén cháo như vậy.
Sơ Cảnh im lặng ăn cháo, ấn tượng về Đan Chước trong lòng cậu cũng được đổi mới không ít, tuy nhìn hắn có vẻ khó gần, nhưng lại là người có trái tim ấm áp.
Hai người không nói lời nào, một người chú tâm ăn cháo, một người chú tâm nhìn.
Mấy ngày kế tiếp, sáng trưa chiều, Đan Chước đều sẽ vào điện ăn cơm cùng cậu, có hai lần còn mang theo y sư hoàng gia tới kiểm tra thân thể cho cậu. Ngày thường, khi có dịp ở chung, hai người ăn ý không nhắc tới trận chiến dịch kia.
Đan Chước sợ cậu đau lòng hỏng mất, Sơ Cảnh cũng phối hợp lộ ra vẻ đắm chìm trong tang thương vì mất đi phụ mẫu.
Mãi cho đến ngày thứ sáu.
Vào hôm đó, Đan Chước bỗng bận rộn hơn, tới tận tối mới rảnh rỗi tới thăm cậu.
“Đang xảy ra chuyện gì à?” Sơ Cảnh nhìn quầng mắt thâm xì của Đan Chước.
“Đại lễ kế ngôi của bệ hạ sẽ diễn ra vào hai tuần sau.” Đan Chước tự giác thay đổi xưng hô: “Đến lúc đó sẽ phát sóng trực tiếp toàn bộ hành trình trên Tinh Võng.”
Sơ Cảnh không nói gì.
Sau một lúc lâu, cậu rũ mắt: “Nguyên soái, ta muốn nghe ngươi nói một chút……”
“Tình huống trong trận chiến tranh kia.”
Căn cứ vào thông tin hệ thống cung cấp cho cậu, lúc đầu tiên đế và tiên hoàng hậu định ra tiền tuyến an ủi quân sĩ, còn muốn mời Trùng mẫu thương thảo hiệp ước hoà bình, còn cậu thì trộm chạy lên quân hạm, kết quả đi nửa đường thì bị người ta phát hiện, nhưng lại không có ai nghĩ rằng Trùng tộc đứng lên chủ trương hòa bình đã sớm cài gian tế vào quân hạm của đế quốc.
Đây cũng chính là nguyên nhân dẫn tới vụ nổ mạnh kìa.
“Sau khi vụ nổ kết thúc, đa phần quân đội của Trùng tộc đều vô cớ khẩn cấp rút về tinh hệ Trung Ương của chúng. Quân đội đế quốc không dám tùy tiện tiến công, chỉ đành tạm thời đóng ở biên giới tinh hệ.” Nhắc tới Trùng tộc, trong mắt Đan Chước như có một nét mực đậm tới mức không thể hoà tan.
Căn cứ vào hội báo, khi quân đội Trùng tộc rút lui, có một bộ phận đang ở trạng thái cuồng loạn, rất khó khiến Đan Chước không nghĩ nhiều.
Hắn có một suy đoán đáng sợ ——
Có khả năng đã có một Trùng mẫu mới ra đời.
Hắn trọng sinh, hết thảy đều làm lại từ đầu, bất cứ một chuyện nhỏ gì đều khó dám chắc rằng sẽ không sinh ra hiệu ứng cánh bướm.
Nhưng bất kể là như thế nào, hắn đều phải bảo vệ thiếu niên của hắn thật tốt, thủ vệ đế quốc cho tới chết.
“Bát cháo trước đó là do nguyên soái tự mình làm à?” Sơ Cảnh đột nhiên đưa đề tài ra xa: “Sau đó ta bảo Tiểu Chi làm lại một lần nữa nhưng hương vị…… không quá giống nhau.”