Nhưng có vẻ cậu vẫn đánh giá cao cơ thể này. Trọng thương mới khỏi còn nằm im hai tháng, một câu mềm mại vô lực là không đủ để hình dung về tình trạng đôi chân của cậu. Cậu giống trẻ con mới tập đi, từ từ bước lên mặt sàn lạnh lẽo bóng loáng trong cung điện, chỉ không để ý một cái ——
Sơ Cảnh liền ngã.
Hai đầu gối đập xuống sàn.
Cậu thở dài, dứt khoát ngồi trên sàn, vén ống quần to rộng lên, bất đắc dĩ nhìn đầu gối hiện lên mảng bầm tím.
Hiện tại tình trạng cơ thể yếu tới mức nếu mang ra so sánh với cơ thể đời trước của cậu thì chính là tám lạng nửa cân.
Hốc mắt đột nhiên nóng lên, tầm nhìn dần trở nên mơ hồ, Sơ Cảnh kịp phản ứng lại thì trên mặt đã ướŧ áŧ, thậm chí khóe miệng đã nếm được vị mặn chát.
Không chỉ có cảm giác đau mẫn cảm hơn so với người bình thường không ít, ngay cả tật xấu chịu đau là rớt nước mắt cũng không thay đổi.
Sơ Cảnh đã không cần đi soi gương nữa, cậu có thể chắc chắn thân thể mình dùng hiện tại chính là thân thể của chính cậu.
“Điện hạ?” Giọng nói trầm thấp, đầy từ tính mang theo sự nôn nóng.
Sơ Cảnh ngẩng đầu, có một bóng người cao lớn bước về phía cậu từ cửa lớn. Chờ khi đến gần, thấy rõ gương mặt nọ, cậu không khỏi ngẩn ra.
Là nguyên soái.
Là nguyên soái đế quốc cứu cậu về từ vụ nổ kia, Đan Chước.
Hôm nay Đan Chước cũng dự tính giống như trước đó, buổi tối xử lý xong quân vụ thì chạy tới hoàng cung xem xét tình huống của Sơ Cảnh.
Nhưng chân trước của hắn còn chưa bước vào trong điện, đã nghe được một âm thanh vang lên. Âm thanh không tính là lớn, nhưng tinh thần lực của Đan Chước là 3S, hơn nữa hắn còn mang tâm tư không thể nói với người trong điện, tiếng vang này tựa như đập vào trong lòng hắn.
Khi hắn thấy rõ cảnh tượng trong điện, hắn như ngừng thở..
Vị được hắn đặt ở đầu quả tim kia, thiếu niên mà hắn không đành lòng thương tổn dù chỉ một chút, lúc này lại lẻ loi mà ngồi dưới đất. Trong đại điện rộng lớn, bóng dáng ấy lại càng trở nên thon gầy.
Làn da sứ dưới ánh đèn trắng tới mức như không có chút máu, thậm chí hắn có thể tưởng tượng đến mạch máu xanh lơ ẩn giấu dưới chiếc áo bệnh nhau rộng thùng thình. Cổ chân yếu ớt mảnh khảnh lộ ra dưới bầu không khí lạnh như băng, làm người ta lo lắng có phải chỉ chút sơ ý, thiếu niên sẽ vỡ tan thành mảnh nhỏ.
Cậu sẽ bị vứt bỏ như kiếp trước, như thú nhỏ bị bức tới đường cùng, ngay cả khóc cũng không dám phát ra tiếng.
Vô thanh vô tức để nước mắt trong suốt không ngừng trào ra từ hốc mắt, để nước mắt tùy tiện phủ kín khuôn mặt tinh xảo.
Nếu người bình thường thấy, sợ là sẽ vừa hận không thể hái tất cả sao trên bầu trời xuống đưa cho cậu, an ủi cậu, vừa ngăn không được du͙© vọиɠ đen tối dâng lên từ đáy lòng.
Nhưng Đan Chước chưa kịp cảm giác được gì thì sự hối hận mãnh liệt đã bao phủ hắn.
Đời trước hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn trùng mẫu bắt Sơ Cảnh về sào huyệt, thậm chí sau khi chiến tranh thắng lợi hắn vẫn không tìm được thi cốt của người. Không một ai có thể tưởng tượng được lúc ấy Đan Chước có bao nhiêu bi thương, bảo nhiêu hối hận.
Sau khi trọng sinh hắn nghĩ vận mệnh đã ban cho hắn một cơ hội bắt đầu lại lần nữa.
Nhưng không nghĩ hắn vẫn tới không kịp, thiếu niên của hắn vẫn phải chịu thương tổn.
Đan Chước đi tới trước mặt Sơ Cảnh, quỳ một gối xuống đất, động tác cứng ngắc nhưng lại ẩn chứa sự dịu dàng, hắn cẩn thẩn lau đi nước mắt của cậu.
Sơ Cảnh có chút bất ngờ, một phần là do cảm giác dịu dàng mà một đôi tay thô ráp mang lại, một phần là do nhiệm vụ hệ thống vừa tuyên bố ——
“Đinh, kích phát nhân vật, xác nhận là nguyên soái đế quốc, hiện tại tuyên bố nhiệm vụ chủ tuyến thứ nhất: Trợ giúp nguyên soái khắc phục chứng chán ghét O, thu hoạch sự tín nhiệm của nguyên soái.”
Nguyên soái, chứng chán ghét O?
Sơ Cảnh nhìn chằm chằm người đang khẩn trương trước mặt, cậu không có cách nào liên hệ Đan Chước với chứng chán ghét O.
“Mong ký chủ tiếp thu nhiệm vụ chi nhánh thứ nhất thuộc chủ tuyến nguyên soái: Lấy tâm thái hy vọng được an ủi, ôm nguyên soái một cái.”
Khẩn trương như vậy, hẳn là cho rằng cậu không thể lập tức tiếp thu được chuyện cha mẹ chết trận…Sơ Cảnh chớp mắt.
Vì thế cậu thử mở miệng thăm dò: “Có thể, ôm một chút không?”
Đôi mắt của thiếu niên như hạt châu pha lê hạt châu trong suốt xinh đẹp, chỉ cần khóe mắt hơi ửng hồng đã đẹp muốn chết. Khi cậu giương mắt nhìn về phía hắn, đáy mắt lộ ra sự ngơ ngác bất lực.
Đan Chước cảm thấy con hươu già trong lòng hắn sắp đâm tường nam đến chết.
Giây tiếp theo, cơ thể mềm ấm đã nằm gọn trong lòng hắn.
Không chỉ vậy, còn có hương cam quýt ngọt ngào tràn ra.