Khi Dị Dạng Nhỏ Tham Gia Trò Chơi Thoát Hiểm

Chương 52: Học đường kinh hoàng trong rạp chiếu phim 5D

Dưới chỗ ngồi, khán giả hò reo kinh ngạc. Từ khi bước vào thành Hoan Nhạc, có lẽ chưa ai từng trải qua một thử thách may mắn đến mức không cần phải thoát hiểm.

"Vị khán giả may mắn này sẽ đảm nhận vai trò "người sản xuất phim" trong vòng 2 tiếng tiếp theo, duy trì sự vận hành của toàn bộ phim bằng tinh thần lực và ký ức của mình, cho nên khi bộ phim kết thúc, người này cũng sẽ nhận được một phần thưởng tiền quỷ hậu hĩnh!" Nhân viên công tác tiếp tục giải thích.

Trong lúc đó, dị dạng nhỏ liếc thấy một cô gái quen thuộc, dáng người nhỏ nhắn yếu đuối, đeo khẩu trang đi vào rạp chiếu phim. Khi nhìn thấy Hoắc Ly và dị dạng nhỏ, cô gái sợ hãi quay người định chạy ra ngoài.

Nhưng bị nhân viên ở cửa ngăn lại, sau đó thông báo vé xem phim không thể hoàn trả, cô không nỡ bỏ gần 10 đồng vàng, cô đành thận trọng quay về, ngồi ở vị trí cuối gần cửa, cố gắng che giấu sự hiện diện của mình.

Nhân viên mặc váy ngắn đợi khán giả dưới kia cảm thán xong, tiếp tục mỉm cười giải thích: "Ngay sau đó, chúng ta sẽ thưởng thức một bộ phim người thật được dựng lại từ những câu chuyện thời thơ ấu của thử thách viên có tinh thần lực cao nhất, mỗi khán giả sẽ tham gia vào câu chuyện phim một cách toàn diện dưới dạng 5D, và đảm nhận một vai trò gần giống nhất với hình ảnh của bản thân trong phim.

Cuối cùng, quy tắc trốn thoát của chúng ta chỉ có hai yêu cầu:

Thứ nhất, trong bản phim *2D thời thơ ấu được chiếu đồng bộ trên màn hình, hình ảnh của bạn trên màn hình phải phù hợp với yêu cầu của câu chuyện, nếu bị đánh giá là nhân vật không đạt chuẩn, sẽ thất bại trong việc trốn thoát.

(Tác giả để 2D chứ không phải 5D)

Bạn chỉ cần chớp mắt ba lần là có thể bật hoặc tắt nội dung chiếu trên màn hình lớn.

Thứ hai, hãy duy trì cho nhân vật của bạn sống sót đến khi phim kết thúc."

Không ai trong số những thử thách viên ngốc nghếch đến mức hỏi về hậu quả của việc thoát hiểm thất bại. Ở Hoan Nhạc, ai cũng đã quen với quy luật thất bại tức là chết. Hầu hết mọi người đều tranh thủ những giây phút cuối cùng trước khi bộ phim bắt đầu, để bàn bạc với người ngồi cạnh về chiến lược sinh tồn và các ám hiệu bí mật.

Hơn nữa, rốt cuộc thứ phim kinh dị tuổi thơ phải kinh khủng đến mức nào, mà chỉ có yêu cầu đơn giản là sống sót đến cuối phim chứ?

Sau đó nhân viên mặc váy ngắn ngưng nụ cười lịch sự, thay vào đó là một vẻ mặt hừng hực nhiệt huyết, giơ cao một xấp vé xem phim:

"Quý khán giả, quý khán giả! Để trải nghiệm xem phim của quý vị được mượt mà hơn, có thể tận hưởng trọn vẹn niềm vui của bộ phim. Rạp chiếu phim chúng tôi đặc biệt giới thiệu vé xem phim VIP trị giá 38 đồng vàng và vé xem phim siêu VIP trị giá 88 đồng vàng! Vậy VIP là cái gì?

Nói một cách đơn giản: Vé thường bao gồm một mạng sống của nhân vật - nếu nhân vật chết thì bạn cũng chết, VIP bao gồm hai mạng sống, còn siêu VIP trước nay chưa từng có tiền lệ, bao gồm ba mạng sống của nhân vật! Các bạn còn chần chừ gì nữa? Chỉ cần bỏ ra vài chục đồng vàng..."

Dưới sự giới thiệu nhiệt tình của nhân viên mặc váy ngắn, khán giả đua nhau rút tiền mua mạng sống.

Vài phút sau, ngoại trừ Hoắc Ly hào phóng mua cho ba người một vé siêu VIP, tất cả khán giả đều chọn vé VIP có tỉ lệ giá trị hợp lý, chỉ chết một lần.

Tất nhiên, cô gái đeo khẩu trang vốn đã chết rồi, cũng không chịu bỏ thêm một đồng nào.

Khán giả đã có mặt đầy đủ, hai mươi mấy người theo hướng dẫn của nhân viên, nhấn vào nút kiểm tra tinh thần lực trên ghế ngồi.

Giây tiếp theo, trước mắt dị dạng nhỏ đột ngột xuất hiện một vũ trụ mênh mông, vô số ngôi sao lấp lánh rực rỡ. Nhưng dường như đây không chỉ đơn thuần là một bức tranh, ý thức của cậu bé dường như có thể vươn xa vào đó, lún vào từng tinh cầu.

Dị dạng nhỏ cố gắng để ý thức của mình trôi dạt về phía những ngôi sao xa nhất của quá khứ. Một giây sau, cảnh vật xung quanh thay đổi đột ngột, cậu bé thấy mình đã đứng ở biên giới của biển sao đó. Bên ngoài ranh giới, không còn ánh sáng của các ngôi sao, chỉ còn lại một khoảng tối vô tận đen kịt...

Tiểu Dị tò mò nhìn vào bóng tối sâu thẳm, rồi cố gắng đưa ý thức của mình thăm dò vùng quá khứ ấy.

Dị dạng nhỏ cảm thấy ý thức của mình dường như chạm vào một vật thể. Cùng lúc đó, trong bóng tối vô tận, những tia lửa nhỏ dần dần lóe lên...

Cậu bé cảm thấy đầu chính mình nhói lên, rồi vô số hình ảnh ùa vào như thác lũ...

"Thật giống như mình lấy lại được một phần ký ức!" Dị dạng nhỏ mở mắt, quay người lắc lắc bảo mẫu của mình.

"Tiểu Dị, em nhận ra anh không?" Hoắc Ly không giấu được sự kích động, nhìn cậu bé với ánh mắt đầy kỳ vọng và phức tạp đan xen nhau.

"Có khoảng 200 ngày ký ức, ừm... để em xem nào!" Tiểu Dị tỉ mỉ hồi tưởng: "Trong thời gian đó, khi chiến đấu đã gϊếŧ 136 con trùng độc, 23 con ký sinh thú, 5 con dị hình, 7 con lai giữa bán trí tuệ và sinh vật khác... Khụ, Nhưng không có anh."

Hoắc Ly: "..."

"Nhưng theo lượng ký ức thì em phải được hai tuổi rưỡi rồi đúng không?" Dị dạng nhỏ nói, đồng thời nắm một nắm bỏng ngô nhét vào miệng: "Em cảm thấy tinh thần của mình trưởng thành hơn nhiều, chắc khoảng 13, 14 tuổi rồi... ăn nhiều bỏng ngô một chút, lát nữa sẽ cao hơn."

Lúc này, những người tham gia thử thách sớm nhất tỉnh dậy, tình cờ nghe được lời nói của đứa trẻ được cưng chiều hết mực này!

Thật là bị chiều hư, ăn bỏng ngô để lớn, excuse me?

Nhân viên mặc váy ngắn lại bước lên phía trước tuyên bố: "Lần thử nghiệm này đã hoàn tất. Điều đặc biệt là lần này có hai người tham gia thử nghiệm được sinh ra, tinh thần lực của họ đang ở cùng một cấp độ, vậy thì người thử thách số 11 và 12 hãy lên đây."

Dị dạng nhỏ lấy thẻ số của mình ra xem, rồi đứng dậy cùng bảo mẫu của mình đi lên phía trước.

Hoắc Ly theo thói quen đưa tay ra kéo dị dạng nhỏ, nhưng bị cậu bé né tránh, rồi vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh: "Hoắc Ly, đừng có ấu trĩ như thế."

Hoắc Ly: "..." Nhớ lại lúc vợ mình còn nhỏ.

Nhân viên mặc váy ngắn đưa cho hai người, mỗi người một tờ giấy kiểm tra, dị dạng nhỏ nhìn vào tờ của mình:

Kiểm tra cấp độ tinh thần lực đơn giản

Người thử thách số 12

Cấp độ tinh thần lực: S

Phim được tạo ra: Ký ức thời thơ ấu - (Dị chủng xâm lấn)

Giới thiệu phim: Một con tàu vũ trụ chở đầy hành khách, khi hết nhiên liệu, đã kết nối với một trạm không gian không người lái, nơi này dường như là một phòng thí nghiệm sinh học công nghệ cao, nhưng toàn bộ khu trạm hoàn toàn trống rỗng. Theo thời gian trôi qua, trong khi hành khách trên tàu vẫn đang cãi nhau về cách cứu viện và nguồn cung cấp, không ai ngờ rằng một thảm họa khủng khϊếp hơn sẽ sớm xảy ra!

Tính chất phim: Kinh dị, khủng bố, vũ trụ, khoa học viễn tưởng, nhân tính.

Kết thúc dự kiến của phim: Tất cả các nhân vật đều tử vong.

Dị dạng nhỏ nhìn xuống những khán giả đang lạc quan cho rằng hai mạng sống là rất an toàn, đang bàn bạc về cách diễn biến câu chuyện, quyết định tha cho những con người đáng thương này.

Cậu bé nghiêng đầu nhìn vào tờ giấy kiểm tra của bảo mẫu loài người, tựa đề phim dường như là (Học đường kinh hoàng)... Chủ đề này nhẹ nhàng hơn nhiều, huống hồ Tiểu Dị cũng không muốn trong thử thách tiếp theo, một lần nữa mất đi ý thức của bản thân, rồi trở thành một dị hình chỉ biết ăn cùng gϊếŧ chóc.

Nhân viên mặc váy ngắn: "Vậy thì, hai người ai muốn tự nguyện rút khỏi việc sản xuất phim của mình, nhường cơ hội may mắn này cho người kia..."

Tiểu Dị: "Tôi từ bỏ!"

Hỏa Ly: "Tôi từ bỏ."

Cả hai đồng thanh nói ra câu đó. Dị dạng nhỏ nhìn Hoắc Ly một cách kỳ lạ, chẳng lẽ anh không biết tuổi thơ của em là cái gì? Biết rồi mà còn...

Dị dạng nhỏ nhìn Hoắc Ly vẫn không nhường bước: "Tôi từ bỏ!"

Hoắc Ly giấu sự phức tạp trong mắt, cuối cùng cũng đồng ý với nguyện vọng của Tiểu Dị: "Được rồi, để tôi làm người sản xuất."

Hai người trở về chỗ ngồi, đeo kính 5D.

Theo lời nhắc của nhân viên NPC "Phim chính thức bắt đầu", dị dạng nhỏ cảm thấy mình rơi vào bóng tối. Vài giây sau, cảnh vật xung quanh lại trở nên rõ ràng. Cậu bé thấy mình đang ở trong một lớp học, xung quanh là những người bạn cùng lớp xa lạ, có người đang cười đùa rôm rả, có người đang chăm chú làm bài tập.

Đây là một phòng học của trường trung học bình thường. Trên cửa phòng học có tấm bảng nhựa ghi lớp 2(3), đồng hồ treo trên bảng đen chỉ 7 giờ 30 sáng, ánh nắng sớm bên ngoài chiếu rọi lên những tán cây xanh tươi.

Nơi này là trường trung học của Hoắc Ly khi còn nhỏ? Tuyệt thật.

Tiểu Dị thưởng thức khung cảnh con người chưa từng thấy trong 3 giây, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái, một ngôi trường tốt như vậy có gì kinh hoàng?

Dị dạng nhỏ chớp mắt trái 3 lần, màn hình lớn của rạp chiếu phim đột ngột xuất hiện trước mắt...

Edit + Beta: Sairy.