Khi Dị Dạng Nhỏ Tham Gia Trò Chơi Thoát Hiểm

Chương 53: Học đường kinh hoàng trong rạp chiếu phim 5D

Trên màn ảnh rộng của rạp chiếu phim, khung cảnh ngôi trường trung học tràn ngập ánh nắng tươi sáng rõ nét. Giờ học đầu tiên của buổi sáng chưa bắt đầu, các bạn học tụm năm tụm ba, vừa nói vừa cười vui vẻ băng qua sân trường, tiến vào lớp học.Màn hình tập trung đặc biệt vào trung tâm hồ phun nước và những tán cây hoè xanh biếc trong vườn trường, kéo dài vài giây, cùng tiếng cười nói thấp thoáng rộn rã của học sinh, làm nổi bật vẻ đẹp ấm cúng.

Đoạn phim chỉ kéo dài chưa đầy một phút rồi tự động dừng lại.

Chỉ một giây sau, nó bắt đầu phát lại trên màn hình.

Cũng khó trách, một bộ phim thông thường chỉ dài khoảng hơn hai tiếng đồng hồ. Nếu chiếu theo đúng thời gian mà các thử thách viên trải nghiệm trong phim, có lẽ chỉ sau ba tiết học, bộ phim sẽ kết thúc, chắc chắn không thể nào tạo ra cảm giác hồi hộp, kinh dị được…

Do rạp chiếu phim 5D sử dụng màn hình rộng, trong khi tỉ lệ màn hình của bộ phim về ngôi trường không rộng bằng, nên hai bên màn hình xuất hiện hai khoảng đen.

Bên trái giống như một chú thích, hiển thị một đoạn giới thiệu ngắn về bộ phim.

Tiểu Dị rất mừng vì mình đã có thêm nửa năm ký ức, trình độ tiếng phổ thông vũ trụ của cậu bé cũng được cải thiện đáng kể nhờ việc học lỏm: những quảng cáo trên khoang thí nghiệm, từ văn tự trên màn hình cho đến ghi chép thí nghiệm, tất cả điều này đã trở nên rõ ràng hơn nhiều so với lúc 2 tuổi.

Tuy nhiên, cũng không thể nói hoàn toàn thông suốt.

Thừa dịp đoạn phim ngắn vẫn đang được lặp lại, còn câu chuyện kia chưa chính thức bắt đầu, Tiểu Dị cố gắng đọc hiểu chữ viết trên phần giới thiệu, nhìn nhiều lần cũng phần nào hiểu được ý nghĩa:

Trường trung học vốn dĩ vui là nơi vẻ và yên bình, nhưng kể từ khi một bài đăng trên website của trường có tên "truyền thuyết ma quái trong trường học" xuất hiện, những điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra.

Ban đầu, bài đăng truyền thuyết ma quái trong trường học chỉ là nơi các học sinh thích cảm giác mạnh đăng đủ loại câu chuyện kinh dị khác nhau. Tuy nhiên, vào một ngày nọ, các học sinh trong ngôi trường này bắt đầu chết một cách bí ẩn... Hình thức mà họ chết lại trùng khớp một cách kỳ lạ với những câu chuyện ma quái trong bài đăng đó...

Nơi khoảng trống bên phải màn hình hiển thị dòng chữ "giới thiệu nhân vật”. Chắc hẳn là để các thử thách viên có thể làm quen với vai trò của mình, tránh tình trạng diễn xuất không khớp với nhân vật trong phim.

Đúng lúc đó, tiếng chuông vào lớp vang lên. Tiếp theo là đồng loạt tiếng chào giáo viên của các bạn học sinh xung quanh.

Tiểu Dị chỉ kịp nhận ra vài từ khóa trong phần giới thiệu về mình: Thành tích ưu tú, kiêu ngạo, ham muốn thể hiện, chàng trai năng lượng, ủy viên học tập... rồi vội vã chớp mắt ba lần, thoát khỏi góc nhìn của màn hình.

Các bạn học sinh xung quanh đã ngồi vào chỗ, một phụ nữ trung niên bước lên bục giảng, bắt đầu giảng bài môn ngữ văn.

Tiếng Trung đã trở thành ngôn ngữ phổ thông trong vũ trụ, nhưng ở lớp, các học sinh lại phải học ngôn ngữ cổ của hàng nghìn năm trước.

Không hiểu gì cả, Tiểu Dị ngồi ngay ngắn, mỉm cười nhìn người phụ nữ trung niên trên bục giảng.

Có vẻ như hình tượng học sinh giỏi của mình sẽ không giữ được, đành phải cố gắng duy trì hình tượng chàng trai năng lượng thôi...

Một lát sau, ánh mắt của Tiểu Dị từ bảng đen hơi hạ xuống, dừng lại ở hình bóng cậu bé hơi gầy đang ngồi một mình bên cạnh bàn học trên bục giảng.

Đó chẳng lẽ là Hoắc Ly khi còn bé?

Chỉ dựa vào một cái bóng, Tiểu Dị cũng không dám chắc chắn, nhưng cậu bé không nhịn được mà lén nhìn xuống phía dưới bảng đen, quan sát cậu bé thon gầy phía trước.

Cậu bé thon gầy dường như lạc lõng hoàn toàn giữa bầu không khí lớp học. Mỗi khi cô giáo đặt vấn đề, hoặc nói đến một đoạn giảng, các học sinh giỏi đều gật đầu tán đồng.

Ngay cả những đứa nghịch ngợm cũng tràn đầy năng lượng, lén lút quậy phá trong ngăn bàn, tranh thủ lúc cô giáo viết bảng, ngang nhiên cắn một miếng bánh mì lớn, rồi lại chớp mắt với đám bạn thân.

Từ đầu đến cuối, cậu bé thon gầy chưa từng nhìn thẳng vào cô giáo, chỉ cúi đầu nhìn sách vở trên bàn. Cậu bé thon gầy không gù lưng như đa số những đứa học sinh hư hỏng mà ngược lại, lưng cậu bé thon gầy luôn thẳng tắp. Trong khi cả lớp được ánh nắng buổi sáng nhuộm vàng, cậu bé thon gầy lặng lẽ ngồi trong bóng tối bên phải bục giảng.

Dù ngồi gần cô giáo nhất, nhưng cậu chẳng nhận được sự quan tâm nào.

Sau 30 phút nghe giảng, cô giáo trung niên phát cho cả lớp một nửa bài kiểm tra, sau đó yêu cầu nộp trước khi hết giờ. Giữa những tiếng kêu ca "làm không xong" của đám học sinh nghịch ngợm phía cuối lớp, cô giáo thông báo những bạn làm bài chậm phải nộp cho lớp trưởng trước giờ nghỉ trưa.

Tiểu Dị: "..." Thành tích của ta được thiết lập ưu tú!

Tiếng chuông reo vang, Tiểu Dị vội vàng đứng dậy, cầm tờ giấy trắng của mình đi về phía trước.

Bảo mẫu loài người của mình lúc 18 tuổi khá thông minh, khi mới 13, 14 tuổi chắc hẳn cũng học rất giỏi?

Dị dạng nhỏ không nghĩ tới, hành động đơn giản của mình lại như một giọt nước rơi vào chảo dầu, khiến cả lớp đang ồn ào hoặc đang ôn bài đều sôi sục!

"Nhìn kìa, anh Dịch đi dạy dỗ tên quái thai kia rồi!"

"Anh Dịch ra tay đúng là có khác..."

"Tên quái vật kia còn không chạy, haha!"

Trên là phiên bản dành cho các cậu con trai, còn đối với một đám con gái 13, 14 tuổi thì lại:

"Tiêu Dịch đứng dậy nhìn ngầu quá đi!"

"Chỉ có Tiêu Dịch mới không sợ tên quái thai kia, thật đẹp trai, đi thẳng đến luôn!"

"Tôi thấy... Tiêu Dịch không nên đến gần tên quái thai đó, nhỡ bị làm sao thì..."

Nghe những lời xì xào xung quanh, Tiểu Dị hơi chần chừ một lát.

Lúc này, cậu bé thon gầy cũng bị tiếng bàn tán làm cho giật mình, nhanh chóng quay đầu, ánh mắt chằm chằm vào tay của Tiểu Dị:

"Cậu định làm gì?"

Sau khi nhìn thấy hành động của dị dạng nhỏ, đôi mắt của cậu bé thon gầy lóe lên một tia kỳ lạ. Có vẻ cậu ta nghĩ rằng người đến ít nhất cũng nên cầm một cuốn sách dày cứng để đánh người, hoặc là một cái lau bản bám đầy bụi phấn... chứ không phải chỉ là một tờ giấy trắng chẳng có tí sức sát thương.

Edit + Beta: Sairy.