Bị Thổ Phỉ Cường Đoạt

Chương 8

Chỉ trong một buổi trưa mà chuyện này được truyền đi khắp huyện.

Ở huyện này ai mà không sợ Kinh Thương, đến cả huyện lệnh còn không làm được gì hắn thì những bá tánh bình thường như bọn họ có thể làm gì.

Chỉ tiếc cho Dương Chi, một nữ tử xinh đẹp như vậy lại bị thổ phỉ nhìn trúng.

Mẹ kế vừa nghe được đã tức tốc chạy về chửi Dương Chi.

“Mày và cái tên thổ phỉ đó đã làm gì với nhau rồi?”

Dương Chi lắc đầu: “Con không quen hắn.”

Mẹ kế ác độc muốn nhân dịp này đẩy Dương Chi đi: “Vậy tại sao nó lại tuyên bố mày là nữ nhân của nó.”

“Sau này ai dám lấy mày nữa.”

Dương Chi rơi nước mắt nhìn về phía phụ thân.

Nhưng ông ấy chỉ cúi đầu không nói gì.

Mẹ kế nhéo vào tay nàng, cay độc nói: “Chi bằng tao gả mày cho hắn.”

“Ít nhất đổi được bình yên cho cái nhà này.”

Dương Chi sửng sốt, nàng lập tức quỳ xuống, khóc lóc cầu xin: “Không, con xin mẫu thân, đừng gả con cho hắn mà.”

Nàng bò tới nắm lấy y phục của mẹ kế cầu xin.

Nhưng bà ta chỉ mỉm cười tàn ác, hất tay nàng ra.

Dương Chi lại bò đến dưới chân phụ thân mình, khóc nức nở cầu xin: “Phụ thân, người hãy nói gì đi.”

“Hắn ta là một tên thổ phỉ, tại sao hắn chỉ nói một câu mà người lại muốn đem con gả cho hắn chứ.”

“Gả cho hắn, chẳng khác nào hủy hoại tương lai sao, phụ thân.”

Ông ấy trốn tránh ánh mắt của Dương Chi, nói: “Trong huyện ai cũng sợ hắn, ta cũng không có cách.”

Nhìn thấy phụ thân nhu nhược yếu đuối như vậy, Dương Chi hoàn toàn tuyệt vọng với ông

Nhưng nàng sẽ không gả cho hắn ta.

Cùng lắm thì tử tự, chứ nhất quyết không chấp nhận.

Mẹ kế tiến lên kéo tay nàng: “Tao sẽ nhốt mày lại, nếu nó tới đây cầu thân thì tao sẽ đồng ý luôn.”

“Tránh hắn lại gây chuyện cho cái gia đình này.”

Dương Chi bị mẹ kế kéo ra ngoài.

Đúng lúc cửa nhà bị đá một cái khiến mọi người đều giật mình.

Mẹ kế hoảng sợ nói: “Hắn tới sao?”

Dương Chi run rẩy nhìn ra ngoài cửa.

Đến khi nhìn thấy người đến, trên mặt nàng lập tức hiện lên nụ cười nhẹ nhõm.

Tiết Hoài chạy nhanh vào trong, giành lấy Dương Chi từ tay mẹ kế.

Mẹ kế la lên: “Này, ngươi là ai mà xông vào nhà của chúng ta?”

“Nàng có sao không?”

Nàng lắc đầu, tiếng khóc trở nên lớn hơn: “A Hoài…”

Nàng nhào vào lòng Y khóc to, tất cả sợ hãi, uất ức đều tuôn trào.

Tiết Hoài ôm chặt lấy nàng, che chở: “Xin lỗi nàng, ta đến muộn rồi.”

“Đừng sợ, sẽ không có chuyện gì.”