Dương Chi nhận được thư của Tiết Hoài.
Bên trong nói Y đang cố gắng học tập, ngày thi sắp tới gần.
Y mong ngày mình khởi hành lên kinh dự thi, Dương Chi sẽ ra tiễn Y.
Dương Chi mỉm cười, gấp lá thư lại ôm vào lòng.
Sáng sớm Dương Chi vẫn đi chợ như thường lệ, buổi trưa sẽ tới lớp học để đón đệ đệ về.
Trên đường về, bỗng nhiên có người nhảy ra chặn đường hai người họ.
Đệ đệ giật mình núp sau lưng nàng.
Dương Chi đang đội mạn che đầu nên không thể nhìn rõ mặt người đó.
Nàng lễ phép cúi đầu, nói: “Xin huynh đài hãy tránh đường.”
Nhưng người đó vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Giọng nói sang sảng vang lên: “Cô nương đừng sợ, ta muốn cảm ơn ơn cứu mạng của cô nương.”
Dương Chi ngạc nhiên.
Nàng lập tức nói: “Thì ra ngươi là người bị thương hôm qua sao?”
Người đó cười nói: “Đúng vậy, là tại hạ.”
Kinh Thương nhướng hàng mày rậm rạp lên, hỏi: “Cô nương không muốn biết ta là ai sao?”
Dương Chi nhíu mày, cảm thấy người này có chút bất lịch sự.
Nàng vẫn lịch sự đáp lời: “Ta đang bận, xin huynh đài hãy tránh đường.”
Dương Chi nắm lấy tay đệ đệ bước qua một bên.
Nhưng nam nhân trước mắt đột nhiên giơ tay ra cầm lấy mạn che đầu của nàng rồi hất ra sau.
Mạn che đầu bị bay đi, lộ ra dung nhan thanh lệ của Dương Chi.
Đồng thời nàng cũng nhìn thấy nam nhân trước mắt là ai.
Kinh Thương.
Đồng tử Dương Chi căng chặt, sự chán ghét dâng lên trong đáy mắt.
Rõ ràng, không chút giấu diếm.
Kinh Thương nhìn thấy, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên cơn giận.
Hắn cũng lộ ra cơn tức giận của mình: “Ngươi cũng giống như Tiết Hoài, đều xem thường ta.”
“Nhưng một người như ngươi dựa vào đâu mà xem thường ta, hay dựa vào bản thân tương lai sẽ làm thϊếp của hắn ta.”
Dương Chi bị sỉ nhục, từ chán ghét chuyển thành giận dữ: “Ngươi câm miệng, ngươi không được sỉ nhục chàng.”
Kinh Thương cười lớn, ngông cuồng hô to: “Mọi người mau tới đây.”
Dương Chi sợ hãi, muốn kéo đệ đệ chạy đi nhưng bị hắn chặn đường.
Xung quanh đã tập trung rất nhiều người.
Kinh Thương vỗ ngực nói to: “Hôm nay Kinh Thương này thông báo với mọi người, nữ tử này ta đã nhìn trúng.”
“Sẽ cưới làm thê tử, ai dám có ý định với nàng ấy, ta sẽ dẫn theo huynh đệ tới đập nát nhà người đó.”
Gương mặt Dương Chi trắng xanh, không còn giọt máu.
Quai hàm run lên liên tục, đôi mắt ngập ánh nước.
Kinh Thương nhìn về phía này, thô lỗ vỗ ngực nói: “Ông đây đã nhìn trúng nàng, nàng đừng hòng trốn.”
“Về nói cha mẹ nàng chuẩn bị đi, vài bữa nữa ta sẽ tới cầu thân.”