Lâm Cảnh Trình và Tô Tuấn Đình là bạn bè nối khố, cùng nhau lớn lên, cùng nhau học hành, tình như huynh đệ.
Cho nên vì sao Lâm Cảnh Trình lại muốn hãm hại hắn chứ...
"Chẳng lẽ là vì chuyện của con và muội muội hắn ta?" Tô Văn Lâm nhắc nhở.
Tiểu Nguyên Bảo nghe mà mơ hồ, nhưng cuối cùng cũng tìm ra manh mối của hung thủ.
Nàng lập tức trừng mắt, phồng má tức giận nói: "Đi! Nguyên Bảo phải đi xem thử, là loại người nào dám hãm hại đại ca ca nhà ta!"
Nói đi là đi, sáng sớm hôm sau, mấy người Tô gia hùng hổ kéo đến Lâm gia đòi lại công bằng.
Tô Tuấn Nghiệp to con nhất cõng Nguyên Bảo trên vai đi đầu.
"Nhị ca ca, xông lên!" Tiểu Nguyên Bảo vung cây phất trần nhỏ trong tay, như thể đang chỉ huy một đội quân.
Gia nhân đi theo phía sau lập tức tiến lên gọi cửa.
Nhưng còn chưa kịp để gia nhân chạy đến trước cửa, cánh cổng sơn son của Lâm gia đã tự động mở ra.
Vài gia nhân hốt hoảng chạy từ trong ra, miệng không ngừng lẩm bẩm "Thôi rồi, thôi rồi" với vẻ mặt hoảng loạn vô cùng.
"Tô thiếu gia, ngài đến đây làm gì ạ?" Trong đó có một gia nhân là thư đồng của Lâm Cảnh Trình, vì gã thường xuyên đi theo Lâm Cảnh Trình nên quen biết Tô Tuấn Đình.
"Thiếu gia nhà ngươi đâu?" Tô Tuấn Đình lạnh lùng hỏi.
Nghe vậy, tên gia nhân kia mếu máo như muốn khóc.
"Thiếu gia nhà chúng tôi... thiếu gia nhà chúng tôi sợ là không xong rồi."
"Cái gì?" Tô Tuấn Đình sững sờ.
Thư đồng nói tiếp: "Thiếu gia dạo này sức khỏe không được tốt, tối hôm qua càng thêm nghiêm trọng, cứ như bị bóng đè vậy, bắt đầu nói nhăng nói cuội, sáng nay tỉnh dậy còn không nhận ra ai, bây giờ thì thoi thóp rồi... lão gia đã cho người lên núi mời Ngọc Huyền Tử đạo trưởng và Tuệ Giác đại sư đến cứu thiếu gia rồi ạ."
Cả nhóm người không kịp hỏi thêm gì nữa, vội vàng theo thư đồng vào Lâm phủ.
Bên trong còn hỗn loạn hơn cả bên ngoài, người nhà họ Lâm đều như rắn mất đầu.
Lâm lão gia trông già đi cả chục tuổi chỉ sau một đêm.
Nhìn vào trong phòng thì thấy Lâm Cảnh Trình tóc tai bù xù với vẻ mặt dữ tợn đang đứng giữa phòng.
Sắc mặt hắn ta xanh xao, môi trắng bệch, mấy gia nhân không giữ được hắn ta nên chỉ có thể vây quanh, sợ hắn ta làm bị thương người khác.
Nhưng cho dù vậy, gia nhân đứng gần hắn nhất cũng đã bị Lâm Cảnh Trình đánh đến mức miệng mũi đầy máu.
"Để ta chết đi! Để ta chết đi! Ta không ở nhà ngươi nữa đâu! Để ta chết đi!"
Cả người hắn ta gầy gò đến đáng sợ nhưng sức lực lại lớn kinh người.
Hắn ta giống như một con chó dại, thậm chí còn bò lăn ra đất mà cắn xé lung tung.
"Con ơi! Ta đã tạo nghiệp gì thế này!" Lâm lão gia và phu nhân đã bị dọa đến chết lặng, ngồi bệt xuống đất gào khóc.
Tuy nghi ngờ Lâm Cảnh Trình hãm hại mình, nhưng dù sao cũng là bạn bè lớn lên cùng nhau từ nhỏ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tô Tuấn Đình vẫn không nhịn được mà đau lòng, theo bản năng nhìn về phía tiểu Nguyên Bảo cầu cứu: "Nguyên Bảo, muội có thể cứu huynh ấy được không?"
Nguyên Bảo ngồi trên vai nhị ca Tô Tuấn Nghiệp nhìn thấy cảnh tượng này cũng thu lại vẻ mặt đùa giỡn mà trở nên nghiêm túc.
Bàn tay nhỏ bé sau lưng bấm tay niệm thần chú, sau đó ghé vào tai Tô Tuấn Nghiệp nói gì đó.
Tô Tuấn Nghiệp ban đầu còn do dự, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng gật đầu dưới ánh mắt nghiêm nghị của muội muội.
Ngay sau đó, một cảnh tượng kỳ quái xuất hiện.
Tô gia nhị thiếu gia như cầm một cây búa tạ, xách chân tiểu Nguyên Bảo lên rồi xoay người một cái.
Tiểu cô nương cũng bộc lộ sự nhanh nhẹn hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài mũm mĩm của mình.
Nàng nhanh tay ném mấy lá bùa ra ngoài.
Rồi nhanh như chớp cắn vào đầu ngón tay.
Một giọt máu rơi trúng ngay giữa trán Lâm Cảnh Trình.
"A!" Cùng với một tiếng hét thảm thiết, trên trán Lâm Cảnh Trình đột nhiên bốc cháy ngùn ngụt.