Ngọn lửa đỏ rực thiêu đốt dữ dội trên trán Lâm Cảnh Trình.
Đôi mắt vốn màu nâu đen của hắn ta lúc này lại ẩn hiện ánh sáng màu xanh lục.
"Nương! A nương!"
Hắn ta đau đớn kêu gào, không ngừng giãy giụa về phía Lâm phu nhân.
"Cảnh nhi! Cảnh nhi của ta!"
Cho dù lúc này người trước mắt là người hay là quỷ thì...
Cũng không có người mẹ nào có thể trơ mắt nhìn con mình chịu đựng nỗi đau đớn như vậy.
Bất chấp sự ngăn cản của mọi người xung quanh, Lâm phu nhân lao thẳng về phía Lâm Cảnh Trình.
"Nhị ca ca!" Tiểu Nguyên Bảo hô lớn.
Tô Tuấn Nghiệp hiểu ý bước lên, chặn Lâm phu nhân lại.
"Bá mẫu người hãy nhìn cho kỹ đi, đó không phải là Cảnh Trình ca ca nữa!"
Ngọn lửa đỏ rực càng cháy càng mạnh, cả người "Lâm Cảnh Trình" chìm trong biển lửa.
Nhưng kỳ lạ là, da thịt hắn ta không hề bị bỏng, chỉ có khuôn mặt là không ngừng biến đổi hình dạng.
Lúc thì là một bà lão gầy gò, lúc thì là một đứa trẻ thơ ngây, lúc thì là một thiếu nữ xinh đẹp, lúc thì là một thanh niên cường tráng.
Vô số khuôn mặt thay phiên nhau xuất hiện trên mặt Lâm Cảnh Trình.
Trông vô cùng đáng sợ.
Vài gia nhân nhát gan đã bị dọa cho ngất xỉu.
"Nguyên Bảo, đây... đây là..." Ngay cả Tô Tuấn Nghiệp vốn gan dạ lúc này cũng luống cuống tay chân.
Mấy người nam nhân Tô gia còn lại đều sợ hãi không thôi.
Nhưng vẫn cố lấy hết can đảm tiến lên che chắn cho tiểu Nguyên Bảo đang đứng gần Lâm Cảnh Trình nhất.
Nhìn râu của cha run run, khuôn mặt đại ca ca trắng bệch, cả tay chân nhị ca và tam ca đều run như cầy sấy, tiểu Nguyên Bảo lắc đầu, vỗ ngực nói: "Cha và các ca ca đừng lại gần, Nguyên Bảo tự làm được!"
Nói xong, nàng giơ tay rút cây trâm cài tóc bằng gỗ đào trên đầu xuống vẽ một vòng tròn xung quanh Lâm Cảnh Trình đang chìm trong biển lửa.
Vòng tròn tạo thành một kết giới trong suốt, nhốt chặt "Lâm Cảnh Trình" bên trong.
Tiểu cô nương ngồi xuống bấm tay niệm thần chú.
Hai bàn tay nhỏ bé mũm mĩm, một tay chỉ trời, một tay chỉ đất, Nguyên Bảo nhắm mắt lẩm nhẩm gì đó.
Tia sáng màu tím tỏa ra từ người nàng khiến mọi người xung quanh đều ngây người.
"Lâm Cảnh Trình" bên trong kết giới cũng trở nên đau đớn hơn, tiếng gào thét thảm thiết như dã thú.
"Cấp cấp như luật lệnh!"
Giọng nói trẻ con nghiêm nghị và dứt khoát, một luồng sáng từ tay nàng đánh thẳng vào người Lâm Cảnh Trình.
"A!" Cùng với tiếng kêu thảm thiết cuối cùng, người bên trong kết giới ngã xuống đất.
Nhưng luồng hắc khí vẫn lượn lờ trên mái nhà không tan, Nguyên Bảo phủi bụi trên mông chậm rãi đứng dậy nhìn về phía đám hắc khí kia nói: "Nguyên Bảo biết các ngươi đều là người vô tội, nhưng người có luật của người, quỷ có luật của quỷ, đã sinh lòng hại người thì phải gánh chịu hậu quả."
Đám hắc khí hóa thành hình người, cúi đầu bay về phía Nguyên Bảo.
"Cẩn thận!" Ba huynh đệ Tô gia lập tức tạo thành một bức tường người, bảo vệ Nguyên Bảo ở giữa.
Hình người kia dừng lại giữa không trung, lách qua ba huynh đệ nhà họ Tô rồi đáp xuống vai Nguyên Bảo.
Nhưng động tác nhẹ nhàng kia lại giống như một chú mèo con...
Ba huynh đệ nhà họ Tô:...
Bóng đen ngồi xổm trên vai Nguyên Bảo, ghé sát tai nàng như đang nói gì đó.
"Quá đáng! Thật sự là quá đáng!!" Tiểu Nguyên Bảo chăm chú lắng nghe, đôi mày nhỏ nhíu chặt.
"Nếu các ngươi chưa làm chuyện gì sai trái, hôm nay Nguyên Bảo sẽ tiễn các ngươi một đoạn."
Nói xong, tiểu cô nương lại lấy ra một lá bùa vung lên không trung.
Lá bùa gặp gió bốc cháy, tro bay lả tả.
Ngay sau đó, hai bóng người mặc áo bào trắng đen, sắc mặt tái nhợt từ từ đáp xuống.
"Tiểu cô nương, sao lại đưa người cho chúng ta nữa vậy?" Hắc Bạch Vô Thường áo trắng thè lưỡi dài ngoằng, khi nói chuyện với Nguyên Bảo còn cố tình hất lưỡi sang một bên.
Nguyên Bảo nhăn mũi, rõ ràng đã quen với hành động này của hắn.
Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cười híp mắt lộ ra hàm răng trắng tinh: "Hắc Bạch thúc thúc, những người này đều là người vô tội! Hai vị thúc thúc giúp đỡ một chút đưa bọn họ đi đầu thai chuyển thế được không ạ?"