Thật kỳ lạ, rõ ràng là kiếm gỗ đào, gỗ đá va chạm, vậy mà chiếc gối ngọc kia lại bị nàng chém vỡ tan.
Từ bên trong gối bỗng chốc thoát ra một luồng hắc khí bốc lên.
Ngay cả Tô Tuấn Đình cũng nhìn thấy.
Tiểu Nguyên Bảo gỡ lá bùa trên trán hắn.
Tô Tuấn Đình sững sờ: "Đây... đây là cái gì?"
Nguyên Bảo chỉ vào thứ rơi ra từ trong gối, một sợi tóc mai và một chiếc túi thơm đỏ rực.
Ngay sau đó, chiếc gối ngọc kia như sống dậy, bắt đầu rỉ ra máu...
Trong đêm tối trông vô cùng ghê rợn.
"Âm hôn, có người muốn kết âm hôn với đại ca ca, chỉ cần bốn mươi chín ngày thì dương khí của đại ca ca sẽ bị hút cạn, hôn ước này sẽ thành."
“Cái gì?!" Tô Tuấn Đình giật mình kinh hãi.
Ngay sau đó, hai mắt hắn tối sầm lại ngả ngửa người ra sau.
Gia nhân trong viện từ sớm đã nghe thấy động tĩnh, vội vàng đi gọi lão gia.
Tô Văn Lâm khoác đại một chiếc áo choàng, ông vừa đẩy cửa bước vào viện đã thấy luồng hắc khí kia phóng thẳng lên trời, ông kinh hãi chạy vào trong lại thấy đại nhi tử của mình như khúc gỗ mà ngã xuống đất.
"Tuấn Đình!" Ngay khi ông định lao tới đỡ con trai dậy thì tiểu Nguyên Bảo đã nhanh như chớp chui ra sau lưng Tô Tuấn Đình.
Nàng dùng đầu đỡ lấy lưng Tô Tuấn Đình, cứ như vậy đỡ hắn dậy.
Hai chân nàng duỗi thẳng, búi tóc nhỏ trên đầu bị ép đến bẹp dí, hai nắm tay nhỏ siết chặt đặt bên hông.
Hàm răng nghiến chặt như thể đang dùng hết sức lực.
Tô Văn Lâm thấy vậy thì hoảng hốt, bước mấy bước tới trước bế con trai ném sang một bên.
Rồi vội vàng ngồi xuống xoa đầu tiểu Nguyên Bảo, đau lòng hỏi: "Nguyên Bảo có đau không con?"
Chỉ thấy tiểu cô nương lắc lắc đầu, mái tóc rối bù xõa xuống vai.
Nàng hất tóc một cái thật ngầu, nói: "Nguyên Bảo không đau, cha mau đi xem đại ca ca thế nào đi ạ."
Sau một nén nhang Tô Tuấn Đình tỉnh lại.
Mặc dù trước đó đã bị cha ném thẳng xuống đất nhưng hắn ta dường như không hề cảm thấy đau đớn.
Vẫn là gia nhân đỡ hắn lên giường, Nguyên Bảo lại lấy từ trong tay áo ra một lá bùa dán lên trán hắn, lúc này hắn mới từ từ tỉnh lại.
Khuôn mặt phúng phính của tiểu cô nương lập tức áp sát vào mặt hắn.
Tiểu Nguyên Bảo nghiêm nghị chu môi, xoa xoa cằm mình: "Đại ca ca, huynh nói cho muội biết, là ai đưa cho huynh thứ tà vật này."
Dám hãm hại cả đại ca ca của nàng, nhất định phải cho kẻ đó một bài học nhớ đời!
Tô Tuấn Đình dựa vào thành giường, sắc mặt trắng bệch, ấp úng không nói nên lời.
Thấy vậy, Tô Văn Lâm cũng sốt ruột thúc giục: "Con mau nói đi!"
Tô Tuấn Đình thở dài một tiếng, nhắm mắt nói: "Là Tuệ Giác đại sư của chùa Tích Ẩn khai quang, ta phải bỏ ra hẳn một ngàn lượng bạc mới xin được đấy!"
Tuy rằng Tô gia giàu có nhưng Tô Tuấn Đình nổi tiếng là người keo kiệt.
Biết được bảo bối mình bỏ ra số tiền lớn để có được lại là đồ giả, hắn tức đến suýt ngất xỉu.
"Dạo gần đây vận may của ta không tốt, mấy vụ làm ăn đều thua lỗ nên mới muốn tìm một món bảo bối để cải vận..."
Tiểu Nguyên Bảo nghi ngờ hỏi: "Huynh chắc chắn là do lão... do đại sư kia tự tay khai quang sao?"
Sư phụ của nàng, Ngọc Huyền Tử đạo trưởng và vị trụ trì chùa Tích Ẩn kia là bạn tốt lâu năm.
Tuy rằng chùa Tích Ẩn lấy tên là ẩn dật, nhưng Tuệ Giác đại sư còn "xuất thế" hơn cả Ngọc Huyền Tử, mấy năm nay càng ngày càng thu hút được nhiều người đến chùa thắp hương hơn.
Thậm chí ông ấy còn không có thời gian đánh bài với Ngọc Huyền Tử nữa.
Vì chuyện này mà Ngọc Huyền Tử thường xuyên mắng Tuệ Giác là lão hòa thượng...
Tiểu Nguyên Bảo suýt nữa cũng buột miệng nói theo.
Nhưng tuy rằng Tuệ Giác không giữ chữ tín, nhưng về khoản Phật pháp thì ông ấy không hề qua loa.
Tiểu Nguyên Bảo không tin chiếc gối ngọc được ông ấy khai quang lại là tà vật.
Tô Tuấn Đình trầm tư hồi lâu, bỗng nhiên nói: "Hôm đó tiệm có việc nên ta phải về trước, vì vậy chiếc gối ngọc này là do Lâm Cảnh Trình lấy giúp ta, hắn ta cũng tiện thể xin đại sư Tuệ Giác một miếng ngọc bội đã được khai quang."
Tiểu Nguyên Bảo chớp chớp mắt.
Tô Văn Lâm vẻ mặt khó tin: "Chẳng lẽ tiểu tử nhà họ Lâm kia thật sự muốn hãm hại con..."
Tô gia và Lâm gia đều là thương nhân ở trấn Đông Kỳ, có qua lại làm ăn.
Mối quan hệ giữa hai nhà từ thời tổ phụ vốn đã rất tốt.