Thất Tiết Là Chuyện Nhỏ, Ăn Cơm Mới Là Lớn Nhất

Chương 24

Tiêu Tranh vốn định rời đi thì chợt nghe thấy tiếng hát, nhất thời hiếu kỳ, liền thuận theo âm thanh ấy tìm tới.

Cửa phòng bếp mở rộng, một thiếu nữ người mặc áo váy màu xanh thẫm hoa trắng đang nghiêng người trên chiếc bàn dài nhào bột, chóp mũi dính bột mì cũng không để ý, chỉ tự mình say sưa ngâm nga làn điệu Giang Nam.

Ngữ điệu đậm chất Giang Nam từ môi nàng từ tốn cất lên, vừa ngọt ngào vừa mềm mại, cầu nhỏ nước chảy, suối trong róc rách qua ghềnh đá, như thể trông thấy làn sóng biếc mùa xuân dập dờn, rừng hòe tháng năm ngợp hoa quỳnh…………

Trái tim của Nhϊếp chính vương bởi vì đủ mọi thế sự tạp nham ở đời nhiễu loạn liền trở nên an tĩnh……..

Thanh Hải quốc là chốn cao nguyên, sản vật không phong phú dồi dào như Đại Lương, thế nên mỗi năm vào thời gian chỉ định đều đến Đại Lương lấy hàng đổi hàng, phần lớn là dùng vàng bạc, khí cụ bằng đồng, thảm lông đồ dệt cùng với dược liệu trân quý đổi lấy lá trà, tơ lụa, gạo, bột mì trắng v…v…

Dân gian buôn bán không tính là lớn, hàng năm đều có. Giao thương cỡ lớn thì tùy vào quan viên đại diện hai nước, thông thường đều là vào tháng năm hằng năm.

Năm nay thế nhưng lại có đôi chút khác biệt, vừa sang tháng tư, quốc thư của Thanh Hải quốc đã dùng khoái mã gửi tới Đại Lương, giao đến tận tay Nhϊếp chính vương, nói lần này nữ vương bệ hạ sẽ phái sứ giả theo đoàn giao thương đến Đại Lương, xem thử tiến triển của sự việc tân chính.

Vì thế vào ngày hôm sau, chúng đại thần lại bắt đầu văng nước bọt khẩu chiến trên triều đường.

Thủ phụ Đinh Chính Nhất tiên phong xuất trận, bất mãn nói: “Di địch đúng là vô lễ, Đại Lương ta lễ nghi thượng quốc, chú trọng nhất là thành tín, mấy kẻ man di vậy mà còn muốn tới thăm dò, đúng là càn quấy!”

Binh bộ thượng thư Lục Phường trước giờ vẫn luôn là người ủng hộ Tiêu Tranh nhất, đồng thời cũng cực thích đối đầu với Đinh Chính Nhất, lập tức đáp trả: ‘Chẳng qua là tới xem thử tiến triển, nhưng tới miệng Thủ phụ đại nhân lại biến thành dò xét, thế chẳng phải là muốn ngăn cản à?”

Đinh Chính Nhất tức thì trợn mắt nhìn, bất quá là một thằng nhóc đầu còn để chỏm, vậy mà lại dám khoa tay múa chân với lão! Hừ, nếu không phải vì là thuộc hạ cũ của Tiêu Tranh, vị trí Binh bộ thượng thư lẽ nào tới tay hắn chứ!

Đinh lão càng nghĩ càng nóng, chỉ mặt hắn, mắng: “Các ngươi bò lên từ sa trường, ngực không vết mực1, tầm nhìn hạn hẹp, man di tâm cơ xảo quyệt, sao có thể nhìn thấy chứ?”

1Người ít học

Ai biết câu chửi này khiến trong điện thoáng chốc không một tiếng động, im lặng đến độ tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

“Thì ra người đi lên từ sa trường chính là ngực không vết mực à?” Tiêu Tranh híp mắt, lạnh lùng nhìn Đinh Chính Nhất.

Đinh lão tuổi cao, phò tá hai triều quân vương, hiện thời trông thấy nét mặt Tiêu Tranh thì cũng không khỏi có chút hoảng hốt.

Dù không muốn, nhưng không thể không thừa nhận, Tiêu Tranh là kẻ đứng trên người trời sinh, toát lên vẻ uy nghi, khí thế cường đại.

“Lão phu chỉ đang bàn luận sự việc mà thôi.” Đinh Chính Nhất hung hăng liếc xéo Lục Phường một cái, chột dạ thu lại tầm mắt, vờ như không nhìn thấy ánh mắt Tiêu Tranh.

“Thần cho rằng nếu như sứ giả sắp đến, như vậy cần phải tiếp đãi tử tế, thể hiện phong phạm của triều ta.”

Tả đô ngự sử Vương Định Viễn lần này lại hiếm hoi không đối nghịch với Tiêu Tranh, khiến mấy người bên phái Vương gia nhịn không được hơi kinh ngạc.

Tiểu hoàng đế ngồi bên trên, lặng lẽ liếc sắc mặt Tiêu Tranh một cái, thanh thanh cổ họng nói: “Tân chính trước nay vẫn luôn do hoàng thúc toàn quyền lo liệu, lần này ắt hẳn cũng sớm đã có kế hoạch, Trẫm đương nhiên không cần bận tâm, trái lại cần chuẩn bị chu đáo Quỳnh lâm yến mới phải.”

Tiêu Tranh nghe thế không khỏi có chút buồn cười, đứa cháu hoàng đế này của hắn hãy còn vì chuyện khâm điểm Trạng nguyên mà cáu gắt với hắn đấy.

“Cũng tốt, vậy chi bằng dời Quỳnh Lâm yến đến khi sứ giả đến, chúc mừng luôn một thể đi.” Tiêu Tranh tựa tiếu phi tiếu nhìn hoàng đế, “Nếu thế, bệ hạ cũng có thể chuẩn bị chu đáo một chút.”