Thất Tiết Là Chuyện Nhỏ, Ăn Cơm Mới Là Lớn Nhất

Chương 23

Nụ cười của Phó Thanh Ngọc lập tức cứng ngắc, mặt đỏ bừng lên, Văn Tố thế nhưng đã mặt cười xấu xa bước ra khỏi cửa………

Lúc Tiêu Tranh trở lại Vương phủ thì biết Tiêu Đoan đang ở ngôi đình giữa hồ đợi hắn. Vừa tới gần đã thấy hắn một thân y phục như tuyết, nửa người tựa trên chiếc ghế thái sư, đôi mắt cong cong ý cười dạt dào, tư thái ung dung như trong tranh.

“Thúc thúc rốt cuộc đã về , chất nhi đợi lâu lắm rồi, thức ăn cũng sắp nguội hết.” Vừa nói vừa đưa tay chỉ cái bàn trước mặt.

Tiêu Tranh nhìn phía trên bàn đá, một tĩnh rượu hoa điêu lâu năm, đủ loại cao lương mỹ vị như tổ am vi cá(2), can thiêu nham lý(3), hạt sen đường phèn, trái vải v..v.. đặt trên bàn.

(2) Tổ am vi cá, hay còn gọi là vây cá hồng, là món ăn truyền thống nổi tiếng của Hồ Nam.(3): Can thiêu nham lý: một món ăn truyền thống của tỉnh Tứ Xuyên.“Thường nghe nói thúc thúc trước giờ tiết kiệm, hôm nay chất nhi phung phí, nhưng đừng mắng cháu nhé.”

Tiêu Tranh ngồi xuống đối diện hắn, cười bảo: “Biết ngươi thương thúc thúc, sao lại trách ngươi.”

Tiêu Đoan cười càng vui vẻ,dáng vẻ trước giờ luôn có hơi uể oải hiện thời cũng lộ ra thần thái phấn chấn: “Đúng rồi thúc thúc, không bao lâu chính là sinh thần của người rồi, có sắp xếp gì không?”

“Trong phủ làm đơn giản một chút là được, không cần phô trương.” Tiêu Tranh tự mình cầm tĩnh rượu rót một chén, cũng thuận tiện rót cho Tiêu Đoan.

“Vậy sao được chứ? Thúc thúc hiện giờ là người có quyền thế nhất Đại Lương, đại sự như sinh thần lẽ nào hoàng đế không bày tỏ chút gì à?”

Tiêu Đoan giọng nói trước giờ vẫn luôn ôn hòa hiện thời nghe thấy lại mang theo đôi chút âm trầm, Tiêu Tranh nhướn mắt nhìn hắn, sắc mặt dần trầm xuống, “Ngươi hãy nhớ, người có quyền thế nhất Đại Lương là hoàng thượng, không phải bổn vương!”

Ngữ khí câu này có chút nặng nề, Tiêu Đoan nghe thấy, sắc mặt không khỏi trắng bệch, nhưng rất nhanh lại dâng lên ý cười, “Thúc thúc nói phải, chất nhi lỡ lời rồi.”

Sắc mặt Tiêu Tranh lúc này mới trở nên dịu lại, bưng chung rượu lên uống cạn.

Có thể đoạn nói chuyện vừa rồi có hơi ngượng ngùng, hai người nhất thời cũng không lên tiếng nữa, cứ thế im lặng uống rượu. Nhưng ánh mắt Tiêu Đao từ đầu chí cuối đều luôn dán trên người Tiêu Tranh.

Vị trí tối cao kia chỉ cách một bước, thế nhưng thúc thúc của hắn dường như vốn dĩ không có ý định đó.

Là thật, hay là giả?

“Thúc thúc,” Cuối cùng vẫn nhịn không được lên tiếng, Tiêu Đoan khép cổ áo, nghiêng người về phía vị trí Tiêu Tranh, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng lóe ra một tia tinh quang khó mà nhận ra: “Người không định vĩnh viễn sẽ chỉ làm Nhϊếp chính vương đấy chứ?”

Tiêu Tranh nhãn thần nghiêm khắc, chung rượu vừa nhấc đến môi lại từ từ bị đặt xuống, thế nhưng cái gì cũng không nói, chỉ im lặng nhìn Tiêu Đoan, đồng tử sâu không lường được khiến người ta không cách nào đoán được tâm tư.

Tiêu Đoan từ trong ánh mắt của hắn cảm thấy một trận áp lực, bất giác thụt người về sau. Trong lúc ấy, Tiêu Tranh đã phất áo đứng dậy, nhanh chóng bỏ đi, để lại một trận ngạc nhiên.

Vài chung rượu xuống bụng, cơ thể cảm thấy thư giãn đôi chút, nhưng trong lòng lại phiền não. Tiêu Tranh thả chậm bước chân, để mặc Triệu Toàn theo sát cách đó mấy trượng, chậm rãi tản bộ trong phủ.

Vừa rồi những lời kia của Tiêu Đoan cũng không phải là lần đầu tiên nói ra, từ khi hắn trở thành Nhϊếp chính vương, lời nói như thế thi thoảng sẽ rơi vào tai, tâm phúc trong triều của hắn cũng không thiếu người đề nghị.

Nhưng hắn vẫn luôn chưa bao giờ đồng ý.

Ngang qua hậu hoa viên, lại đi về phía sau một đoạn, đến trước một khoảng sân nhỏ, Tiêu Tranh thoáng dừng lại.

Nghe quản gia nói mấy nữ phụ tá kia đã được bố trí ở nơi này, nhưng hắn vẫn là lần đầu tiên tới đây.

Sân viện hình vuông, vô cùng yên tĩnh, có lẽ là vì hiện thời chỉ có hai người cư ngụ nơi này.