Hoàng đế bị phản pháo, tức thì chán nản, hừ lạnh một tiếng: “Lời hoàng thúc nói rất đúng, cứ thế làm đi.” Dứt lời tự động phất tay áo bỏ đi, Phúc Quý vội vàng cao giọng hô một tiếng “Bãi triều” mới coi như xử lý vẹn toàn.
Lúc ra khỏi cửa điện, Lục Phường thấp giọng ở sau lưng nói với Tiêu Tranh: “Tính tình của bệ hạ thật sự là càng lúc càng nóng nảy, cùng với cây đinh cũ kia có vài phần tương tự nhau.”
Cây đinh cũ đương nhiên ám chỉ Đinh Chính Nhất.
Tiêu Tranh nghe thế thì chỉ cười cười, “Vẫn là một đứa trẻ, ngươi so đo với nó làm gì?”
Lục Phường cung kính vâng, lập tức lại nhớ tới một chuyện, cười hỏi: “Sinh thần sắp tới của Vương gia dự định chúc mừng thế nào?”
Tiêu Tranh liếc hắn một cái, nhanh chân rời đi, “Bổn vương tính không tổ chức, các ngươi ai cũng không được tặng quà.”
Lục Phường vội vâng vâng dạ dạ mà đáp.
Mặc dù Tiêu Tranh nói không chúc mừng, nhưng phủ Nhϊếp chính vương đã tiến hành chuẩn bị.
Bình Dương vương dẫn quản gia trước quyết định danh sách khách khứa, rồi lại chọn thực đơn, bận rộn vô cùng, có điều những việc này đều không để Tiêu Tranh biết, dùng lời hắn mà nói, hắn muốn cho thúc thúc mình một kinh hỉ.
Cơ bản là vì hôm ấy chọc thúc thúc không vui nên muốn bù đắp.
Cùng lúc này, Văn Tố cũng đang nỗ lực lên kế hoạch dâng tặng đại lễ sinh thần cho Nhϊếp chính vương, ngày ngày đều phải ở phòng bếp bận rộn hết nửa ngày trời, cuối cùng khiến nữ đầu bếp cũng không tới nữa, dứt khoát giao phòng bếp cho nàng.
Chẳng qua mấy ngày nay hình như có chút quái lạ, Văn Tố chung quy cảm thấy lúc mình bận rộn thì có người đứng gần, nhất là lúc nàng ngâm nga, nhưng khi nàng quay qua thì bên trong bên ngoài vốn lại chẳng còn người nào khác mà.
Còn may là không phải buổi tối, bằng không đúng thật là đủ hù chết người ta!
Sau giờ ngọ hôm nay, trời trong nắng đẹp, Văn Tố đặt một chiếc ghế dựa trước phòng bếp, nằm ở trong viện phơi nắng tìm cảm hứng.
Nếu nói tới làm điểm tâm, nàng từ nhỏ thích ăn nên công phu nấu nướng cũng được rèn giũa khá tốt, nhưng đấy đều là học theo cách làm hiện có. Bây giờ chúc thọ Nhϊếp chính vương, đương nhiên không thể tùy tiện dùng loại mà người khác đã từng làm để dâng lên, đấy rõ ràng cũng quá không có thành ý. Lại nói nàng vốn chưa gặp được Nhϊếp chính vương mấy lần, cũng không biết ngài ấy thích gì, ngay cả khẩu vị thế nào cũng không nắm được nữa là.
Nghĩ như vậy, không khỏi có chút chán nản.
Lúc đang lim dim nửa mê nửa tỉnh thì trước mắt chợt tối sầm, hiển nhiên là có người đứng phía trước nàng.
Văn Tố tưởng Phó Thanh Ngọc, liền oán trách lẩm bẩm một câu: “Ta không biết Nhϊếp chính vương thích gì, e rằng không làm được thứ gì tốt rồi.”
“Ồ? Cô muốn làm gì cho Nhϊếp chính vương?”
Giọng nói này dường như từng nghe thấy ở đâu, Văn Tố giật mình mở mắt, vừa vặn đối diện với một gương mặt tinh xảo tuyệt luân.
Khuôn mặt trắng trẻo gần như trong suốt, cằm có vẻ hơi gầy, đồng tử trắng đen rõ ràng, còn có đôi môi đỏ mọng hơi hơi nhếch lên kia………..
Văn Tố chớp chớp mắt, đại não nháy mắt suy tính một lượt, mặt tươi cười nói: “À, không biết vị công tử này là quý khách phương nào?”
“Cũng không phải lần đầu gặp mặt, nhưng lại khách sáo như vậy.” Tiêu Đoan cười cười đứng thẳng người, khoanh tay nhìn nàng.
Văn Tố nhìn trời, giả ngu ngẩn ra, “Chúng ta từng gặp nhau sao?”
“Đúng thế, không phải ở trong viện này à? Đại khái là cách mười bước về phía bên trái chỗ cô đang ngồi ấy.”
Tiêu đời, xem ra là tới tính sổ đây mà.
Văn Tố cảnh giác cao độ, việc có thể làm chỉ là tiếp tục giả ngu: “Chuyện này, e rằng công tử nhận nhầm người rồi chăng? Ta sao lại không nhớ nhỉ?”
Tiêu Đoan khẽ mỉm cười, trăm hoa kém sắc, “Trên người cô có một loại mùi hương hoa hòe nhàn nhạt, ta nhớ rất rõ, đừng có mà giả bộ.”
Văn Tố lập tức cụp vai.
Vương gia, mũi của ngài cũng thính quá rồi đó! →_→
“Không ngờ cô vậy mà lại là một trong hai nữ phụ tá được giữ lại kia, bằng không cô và ta cũng không có duyên gặp gỡ rồi.” Tiêu Đoan vỗ vỗ tay vịn ghế, ý bảo nàng đứng dậy.